Dưới màn đêm phủ đầy sương mù trên mặt biển, thỉnh thoảng có một hai người mặc quân phục tuần tra dọc bờ, ánh trăng mờ ảo chính là vật che chắn tốt nhất cho ‘đạo tặc’.
Bốn bóng đen thừa dịp lẻn lên bờ, họ đã nương náo trong khoang đáy của một con tàu vận chuyển hàng hơn một tuần, bởi vì hoạt động bí mật nên chỉ có thuyền trưởng biết hành tung của đội.
Tàu hàng là một con thuyền tiếp tế, hàng tháng nó sẽ chuyển nhu yếu phẩm đến các đảo. Thuyền trưởng là người Ả Rập, bởi vì liên quan đến một vụ buôn lậu ở Trung Quốc nên bất đắc dĩ phải hỗ trợ mọi người lên đảo, sau đó sống chết thế nào cũng không liên quan đến gã nữa.
Thời gian dài ở khoang đáy vốn là một thử thách rất lớn đối với thể chất lẫn tinh thần, may mà bốn người đã xuất sắc vượt qua. Tuy khổ cực nhưng cuối cùng họ cũng sống sót đến đích, tiếc là thể chất của Hạng Tư Hàm hơi yếu, không thể tránh khỏi cảm giác mệt mỏi, ba người còn lại đều rất có tinh thần thi đấu.
“Đêm tối gió lớn rất thích hợp cho chúng ta bắt cóc hϊếρ ɖâʍ.”
“Hoan thiếu gia nghĩ chúng ta có thể dùng từ ‘bắt cóc hϊếρ ɖâʍ’ sao?”
Hàm nữ vương trừng mắt nhìn Trần Hoan đang nằm nghiêng bên cạnh, đáng tiếc khí thế nữ vương trong đêm tối không thể thù dọa được gã.
“Cô và tôi đều có thể dùng nhưng cảnh sát Tạ của chúng ta ở đây để bảo vệ thế giới, giữ gìn hòa bình nên nghìn vạn lần đừng dùng bốn chữ đó làm ô uế nhiệm vụ của thiên sứ công lý!”
Hạng nữ vương nói lời này không chút khoan nhượng, biểu hiện châm chọc lại có chút nhẫn tâm, Trần Hoan nghe xong ít nhiều cũng thấy xấu hổ. Gã nghĩ thầm quả nhiên là ‘thà đắc tội tiểu nhân chứ đừng đắc tội nữ nhân’. Gã trông thấy Y Tiêu và Tạ Sở Toàn bò tới trước mặt không có chút phản ứng lại thở dài, ba người phụ nữ xung quanh đều có sức mạnh phi thường!
“Hoan thiếu gia, anh có thể giữ im đầu một chút không, đừng có quay tới quay lui! Đàn ông đàn an gì mà nhoi quá cũng không sợ bị cười nhạo!”
Y Tiêu nhẹ nhàng đá đá vào vai gã đàn ông, “Đầu anh như vậy mà bị súng ngắm tới cũng không biết mình chết như thế nào!”
“Bậy bậy bậy, đạp nhẹ thôi. Tiêu Tiêu, cô có thể đừng nguyền rủa tôi được không?! Tôi…”
Không đợi Trần Hoan nói xong, Y Tiêu đã hét vào mặt gã.
"Bớt nói nhảm! A Hoan, anh theo tôi đi dò thám tình huống. Hàm, chị và Sở Toàn tìm nơi giấu trang bị đi.”
“Không, Tiêu Tiêu, chị muốn đi với em. Để Hoan thiếu gia ở bên cạnh ‘thiên sứ’ đi! Chị đã hứa với A Vi sẽ không rời em nửa bước!”
“Hàm đừng như vậy mà.” Y Tiêu liếc nhìn người bên cạnh, “A Hoan xuất thân từ lính trinh sát, hơn nữa anh ta là người thích hợp làm ‘do thám’, huống chi việc cất giấu trang bị cũng rất quan trọng, có thể trở về hay không phải dừa vào chúng. Việc này cũng rất nguy hiểm, lỡ sơ suất là cả đám bị bại lộ ra ngay. Cho nên Tạ Sở Toàn, phiền chị chăm sóc Tư Hàm.”
Nửa sau câu nói của Y Tiêu là hướng về Tạ Sở Toàn, không cho phép Hàm nữ vương phản bác, cảnh sát Tạ chẳng nói gì thêm mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
“Đi thôi…”
Nhìn Y Tiêu rời đi, Tư Hàm tức giận nhìn Tạ Sở Toàn ở bên cạnh, cô bĩu môi nhặt trang bị đặt trên mặt đất kéo về phía trước. Sở Toàn lập tức đuổi theo đoạt lấy đồ trong tay cô rồi tự mình khiêng đi.
“Có làm việc này cũng vô ích. Tiêu Tiêu không có ở đây, em ấy không thể nhìn thấy!”
Tư Hàm chấp nhận sự giúp đỡ ân cần của cảnh sát Tạ nhưng hiển nhiên cũng không lấy làm cảm kích.
“Bởi vì em ấy không nhìn thấy được nên tôi phải chăm sóc chị thật tốt!”
“Xùy, muốn làm gì thì làm, dù sao tôi cũng không cảm ơn cô đâu!”
Từ đó hai người không nói nữa, Tạ Sở Toàn y theo lời hứa chăm sóc Tư Hàm. Trời tối đen, rừng cây lầy lội, chân không biết sẽ đạp trúng ‘thứ gì đó’ lúc nào, đường đi cũng không được trơn tru. Kinh nghiệm tác chiến của Tạ Sở Toàn rõ ràng tốt hơn Tư Hàm, dọc theo đường đi đều là cảnh sát Tạ đi trước dò đường, vượt mọi chông gai vô cùng gian nan.
Trang bị trong tay của họ không phải là vũ khí hay đạn dược, trên thực tế lần này họ không mang theo vũ khí mà chỉ có một con dao găm cá nhân, bởi lẽ trên hòn đảo được trang bị một lượng lớn máy dò hồng ngoại. Lần này bốn người không thể