"Hẳn là ở đây!"
Nghe được lời Tiêu Tiếu nói, ba người còn lại đồng thời đeo kính đêm lên rồi chụm đầu nhìn vào lỗ nhỏ ở cửa không gió mà không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
"Này, đây là động bàn tơ sao?"
"Vậy thì Tề Thiên đại thánh tôn Ngộ Không hãy đánh lui ba con nhện tinh đi nào."
Hàm nữ vương vỗ lên đầu hai người kia, cô rướn người nhìn kỹ cách bố trí mật thất thì suýt bị lời nói của Trần Hoan làm trượt chân ngã xuống.
"Bà chủ, Tôn đại thánh là ba lần đánh Bạch cốt tinh, không liên quan gì đến yêu nhền nhện!"
"Anh không thể đứng đắn một chút sao!"
Tư Hàm rụt đầu lại, tức giận nhìn Trần Hoan, sau đó quay về phía Y Tiêu.
"Chị thấy căn phòng này hẳn sẽ có một lối vào, phỏng chừng là có 'càn khôn' trên vách tường, chỉ cần mở được mã khóa thì những ... tia hồng ngoại sẽ tự động biến mất."
"Vậy chúng ta mở khóa như thế nào? Chúng ta cũng không có khinh công!"
"Không cần có khinh công, tôi thấy bên hướng Đông của vách tường cũng có một đầu ra của hệ thống thông gió, chỉ cần chúng ta treo ngược người một cái là có thể tới gần ổ khóa mật mã."
Lúc này họ đã học được tuyệt chiêu nhào lộn của Tôn đại thánh, giống như lời của Tư Hàm đổi chiều lộn người xuống phía dưới.
Hạng Tư Hàm không hổ là nữ hoàng bẻ khóa, bất cứ khóa nào vào tay cô sẽ bị chặt đẹp một cách đơn giản như cắt rau trong bếp. Chưa đầu 2 phút, hệ thống báo động hồng ngoại bên dưới lập tức bị vô hiệu hóa, ngay khi gót chân vừa đáp xuống, hoa văn hình bát quái trên mặt đất ở chính giữa căn phòng từ từ mở ra một đường hầm tối đen.
Trong khoảng thời gian ngắn, bốn người vừa hưng phấn vừa thấp thỏm nhìn nhau cười. Y Tiêu lập tức nhấc chân muốn đi xuống lại bị Tạ Sở Toàn ở một bên ngăn lại.
"Để chị đi xuống trước."
"Các cô tránh qua một bên đi, tôi là đàn ông, sao có thể để phụ nữ giành trước được!"
Nói xong Trần Hoan lập tức bước vào đường hầm, ba người phụ nữ theo phía sau. Không biết là bởi sợ hãi hay do quá mức yên tĩnh mà con đường dưới chân trông đặc biệt dài. Mặc dù đã cố gắng khống chế nhưng mỗi bước đi đều phát ra tiếng vang, ánh sáng vàng vọt của đèn pin càng làm bầu không khí trở nên rùng rợn hơn vài phần.
Họ đi rất lâu, những tưởng đã đi đến cuối đường thì phía trước xuất hiện lối rẽ. Y Tiêu nhìn hai con đường giống nhau, khó khăn không biết nên chọn trái hay, thời gian của họ không còn nhiều lắm, ý thức cũng bắt đầu tan rã, nếu người bên ngoài phát hiện căn phòng bị vô hiệu hóa thì họ sẽ sớm bại lộ.
"Thật kỳ quái, bên trái có rất nhiều người, bên phải thì có nhiều điểm phát ra tín hiệu tập trung..." Tư Hàm vừa nhìn màn hình nhỏ trên tay vừa hỏi, "Vậy chúng ta chọn bên nào?"
"Không còn nhiều thời gian, chúng ta phải chia làm hai đường..."
"Vậy chị/em đi bên trái hay bên phải? Em/chị muốn đi cùng với chị/em..."
Hai người phụ nữ 'trăm miệng một lời' nhưng thật ra Y Tiêu rất khó xử, cô băn khoăn nhìn Tư Hàm cùng Tạ Sở Toàn, cuối cùng rơi xuống người Trần Hoan.
"Tôi cùng Sở Toàn đi bên trái, A Hàm và Hoan thiếu gia đi bên phải..."
"Không, Tiêu Tiêu, em đi đâu thì chị đi đó."
So sánh bên trái và bên phải, ngay cả người mù cũng có thể nhìn ra bên trái chứa nhiều nguy cơ hơn, Tư Hàm sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.
"Chị giỏi xử lý máy tính và thiết bị, hơn nữa em là chỉ huy hành động lần này, chị phải nghe lời em, sau khi xong sẽ gặp nhau trên mặt đất. Nếu trước khi mặt trời mọc mà vẫn còn người chưa xuất hiện thì đừng đợi..."
"Y Tiêu..."
Y Tiêu không để ý tiếng kêu của Tư Hàm, cô kéo Tạ Sở Toàn rời đi.
"Đây là mệnh lệnh phải tuân theo. Trần Hoan, tôi giao A Hàm cho anh, đừng để chị ấy bị thương, bằng không đừng nói Tư Vi không buông tha cho anh, tôi cũng sẽ không bỏ qua!"
Tạ Sở Toàn cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trong lòng bàn ta, khóe môi khẽ cong lên, đây là lần đầu tiên họ nắm tay nhau kể từ khi chia tay, sự ấm áp quen thuộc này khiến tim cô đập nhanh trở lại, nhưng cảm giác chỉ vừa thoáng qua đã bị Y Tiêu nhận ra, cô lập tức ngượng ngùng rút tay ra khỏi tay Tạ Sở Toàn. Hai người mang theo tâm sự riêng bất giác đi đến phía đầu đường hầm.
Trước mặt họ là một cánh cửa sắt dày đóng kín, cách thức mở tương tự như khóa cơ của két sắt tủ bảo hiểm, dựa vào chiều quay và số vòng quay nhất định. Điều này không khó đối với Y Tiêu, cô đã từng mất 2 phút rưỡi để mở khóa cơ học bằng tay không tại một sòng bạc tại Las Vegas. Mặc dù lần này khó khăn và không có tai nghe như lần trước nhưng điều đó không làm khó được cô.
Tạ Sở Toàn nhìn Y Tiêu, đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy ai đó bẻ khóa nhưng lại là lần đầu cô canh chừng cho một người bẻ khóa, trong lòng khó tránh khỏi có chút hồi hộp.
Thấy Y Tiêu thong thả bắt tay vào núm vặn rồi chậm rãi xoay, Sở Toàn muốn giúp nhưng không thể đành phải đứng chờ ở một bên, ngoại trừ tiếng bánh răng 'cạch cạch' chuyển động ra thì bốn bề chẳng còn âm thanh gì.
"Cạch!"
"Xong rồi, còn không mau tới hỗ trợ!"
Thiết bị vừa được bẻ khóa xong, Y Tiêu lập tức bảo Tạ Sở Toàn mở cửa phụ. Cửa vừa mở ra bỗng nhiên có một luồn sát khí lập tức bay tới. Y Tiêu nhất thời vô ý, khi gót chân đối phương sắp bay đến thì người phía sau đã nhanh chóng đẩy cô ra và cũng lãnh trọn cú đá đó.
Nhìn thấy Sở Toàn bị đạp ngã xuống đất mà thế công của đối phương vẫn không hề suy yếu, Y Tiêu tức tốc lao ra chặn đòn tấn công thứ ha và nhận ra thực lực của người này, chỗ bị đá đau nhức đến thấu tim khiến cô nhíu chặt lông mày, cả bắp chân cũng run lên nhè nhẹ.
Liếc thấy Tạ Sở Toàn còn ở dưới đất không dậy nổi, Y Tiêu âm thầm nắm chặt nắm tay, sau đó quan sát kỹ gã đàn ông trước mặt. Gã này có vốc người vạm vỡ, làn da màu đồng, đôi mắt sắc bén như chim ưng và gã cũng đang quan sát lại cô.
"Hạng Diễn?"
"Kiêu Ưng?"
Hai người đối mặt với nhau đồng thời nói.
"Tôi cho rằng cái tên 'Kiêu Ưng' đã bị chôn vùi dưới cát bụi trong vụ nổ cách đây bảy năm rồi. Tôi còn cố ý thay đổi diện mạo, không ngờ lại có người nhớ."
Nghe gã nói như vậy, Y Tiêu càng chắc chắn người trước mặt chính là Kiêu Ưng, nỗi hận thù đang ẩn giấu trong lòng lập tức bị khơi dậy, bất kể chân đang đau đấm vào mặt 'Kiêu Ưng'.
"Khuôn mặt của ông có thể thay đổi, nhưng ánh mắt không thể lừa được người."
Y Tiêu nhanh, Kiêu Ưng còn nhanh hơn, gió mạnh lướt qua làm xõa sợi tóc trước mặt, gã ngã người lùi về phía sau, thân thủ siêu phàm không có chút chật vật.
"Hạng Diễn đã chết, cô không phải cô ấy!"
"Ông là kẻ phản bội! Tôi phải báo thù cho ba mẹ tôi!"
"Báo thù?"
Gã đàn ông cười khinh bỉ, sau đó gỡ chiếc thắt lưng bằng kim loại xuống, sợi đai đó hóa ra lại là một thanh nhuyễn kiếm.
"Đương nhiên tôi đã dùng cái này để đâm thẳng vào tim của Y Thiên Tiêu và Hạng Diễn. Hôm nay, tôi cũng sẽ cho cô nếm thử tư vị 'một kiếm xuyên tim' giống ba mẹ cô năm ấy!"
Gã nói xong, kiếm sắt lập tức chuyển hướng về Y Tiêu. Nhìn mũi kiếm sáng loáng giống như thấy được cảnh tượng ba mẹ bị lưỡi kiếm sắc bén đâm xuyên tim đau đớn khôn cùng. Nỗi đau dầm trong tim bấy lâu tựa như một viên đá ném xuống mặt hồ gây gợn sóng.
"Y Tiêu!"
Thanh kiếm bén ngót đang tới gần nhưng Y Tiêu vẫn không có phản ứng gì, Tạ Sở Toàn không khỏi giật mình toát mồ hôi lạnh. Dưới tình thế cấp bách, cô vội vàng lấy con dao găm từ thắt lưng của mình ném về phía Kiêu Ưng khiến gã phải dừng kiếm tránh né. Trong hai giây này, Y Tiêu cũng tỉnh dậy sau sự hỗn loạn, nhận ra nguy hiểm lập tức giơ chân lên và đá vào bụng gã đàn ông.
Y Tiêu dùng lực đá rất mạnh, tuy Kiêu Ưng đã phát hiện nhưng vẫn bị cú đá này hất văng ra xa ba bước. Gã lần mò trên bức tường thủy tinh phía sau rồi ấn một nút gì đó khiến cánh cửa tức thì khép lại, ngăn hai người Y Tiêu bên ngoài.
"Thứ chúng ta muốn có thể ở bên trong."
Y Tiêu đỡ Tạ Sở Toàn đứng lên, sau đó nói nhỏ bên tai người kia.
"Chị tìm cách đi vào đó, tôi ở bên ngoài giữ chân hắn..."
"Không được, em đi vào, chị sẽ đối phó với hắn!"
"Tạ Sở Toàn, đừng quên lúc trước chị đã hứa với tôi điều gì, mọi hành động đều phải nghe lời tôi!"
Vừa mới dứt lời, gã nọ đã lao đến dùng lưỡi dao sắc bén xuyên qua quần áo đâm vào da thịt, máu đỏ cũng chảy ra theo, gã ấn thêm lực khiến mũi kiếm sâu thêm vài phần. Y Tiêu nắm chặt bao kiếm không buông, lòng bàn tay bị cắt nhưng cô dường như không cảm thấy đau đớn, thậm chí còn nhếch miệng cười. Khi trông thấy Tạ Sở Toàn lưu luyến không muốn rời đi, cô lập tức cau mày.
"Chị còn không mau đi! Đừng quên chúng ta đến đây để làm gì!"
"Em phải chờ chị."
Dù có bao