Đêm nay đã định trước là một đêm không ngủ, rút kinh nghiệm trước đó, không ai trong bốn người dám… nhắm mắt. Đừng nói là rắn độc mới có kịch độc, đảo này được bao quanh bởi biển rộng và nhiều đảo nhỏ, chỉ cần bị rắn cắn một cái thôi sẽ không có huyết thanh cứu chữa, kết quả duy nhất chỉ có chết.
‘Chết’ là một sự giải thoát cho những người tuyệt vọng, nhưng đối với những người đầy hy vọng thì nó tương đương với sự sụp đổ long trời lở đất.
“Tôi không muốn chết, tôi muốn sống…”
Sở Toàn vẫn nhớ như in những gì Y Tiêu nói đêm đó, nhớ kỹ từng câu từng chữ, nhất là câu này. Em ấy nói muốn sống và phải sống thật tốt, điều đó có nghĩa là Y Tiêu vẫn tràn đầy hy vọng? Nhưng ‘hy vọng’ của người ta đã không còn chỗ nào cho cô? Có phải chỉ cần cô sai một lần sẽ không còn cơ hội?
Tạ Sở Toàn u ám nhìn lên trời, vết hở trên cổ đang dần đóng vảy. Mặc dù máu đã đông lại nhưng cô vẫn che kín vết thương, đau đớn đã nhắc nhở cô rằng việc Y Tiêu mất lòng tin đã vượt xa sức tưởng tượng. Sự căm ghét từ tận xương tủy không đáng sợ, bởi vì có yêu thì mới có hận, chẳng có ai tự nhiên yêu và tự nhiên hận, yêu bao nhiêu thì hận bấy nhiêu, nên cô không e ngại Y Tiêu hận cô, nhưng hai người… ngay cả … sự tín nhiệm tối thiểu cũng không có thì còn ý nghĩa gì?
Cảm giác đau đớn trên cơ thể lần lượt xâm nhập vào đáy lòng rồi lan đến ngũ tạng lục phủ, Tạ Sở Toàn vùi đầu vào hai tay, cố gắng quên đi cơn đau.
“Đang suy nghĩ gì vậy?”
Không biết có phải bị cảnh tượng vừa rồi làm cho choáng váng hay là ánh trăng quá oi bức, Hàm nữ vương nép vào vai Y Tiêu như một cô thiếu nữ, “Em đang suy nghĩ chuyện vừa rồi?”
“Không phải.”
Hai chữ nãy gần như theo bản năng thốt ra, nhưng chỉ có Y Tiêu biết mình đang nói dối. Một lời nói dối thường sẽ được làm tròn bằng hàng trăm lời nói dối khác.
“Em đang nghĩ đến ngày mai, chúng ta nên hành động như thế nào. Còn chị? Chị làm như mình không có tâm sự vậy a!”
“Chị đang nghĩ về A Vi và Đô Đô, không biết tình trạng thương tích của A Vi khôi phục thế nào rồi. Đô Đô có mất ngủ khi không có bọn chị bên cạnh không? Đứa nhỏ này ồn ào lắm, trước khi ngủ phải đòi chị ôm mới ngủ được.”
“Chứ không phải chị không được người khác ôm mới không ngủ được sao!? Em còn lạ gì con nhóc Đô Đô đó, chỉ cần có mỹ nữ ở bên, ác ma ồn ào sẽ thuần hóa thành đứa bé ngoan, giao nó cho Cổ Tư Thần là ổn rồi, đáng lo nhất là cái người đang ở trong bệnh viện…”
Nhắc đến Tư Vi, nụ cười trên mặt Y Tiêu lập tức biến mất, ngay cả giọng điệu cũng mang niềm chua xót, cuối cùng hóa thành tiếng thở dài.
Biến hóa của Y Tiêu tất nhiên không tránh được pháp nhãn của nữ vương đại nhân. Cô lặng lẽ nhìn người bên cạnh, mặc dù các cô không có quan hệ huyết thống nhưng còn thân thiết hơn cả máu mủ. Cô chứng kiến Y Tiêu lớn lên từ nhỏ rồi dần trưởng thành, nhìn thấy em ấy yêu đời yêu người thế nào, vượt qua thách thức giới hạn của sự sống và cái chết hết lần này đến lần khác ra sao, nhìn em ấy hoàn thành nhiệm vụ bất khả thi và rơi vào vũng lầy tình yêu mà bản thân không cách nào thoát ra được.
Một đứa nhỏ vô tư lự đã mất đi nụ cười của quá khứ làm sao có thể khiến người khác không thương tâm, dù sao đó cũng là đứa trẻ do cô chính tay nuôi nấng.
“Y Tiêu, đừng miễn cưỡng bản thân, chị và Tư Vi luôn hy vọng em có thể hạnh phúc và không phải lo lắng quá nhiều.”
“Không! Em thấy mình như vậy cũng rất tốt!”
“Em nghĩ bây giờ em thật sự ổn sao?”
Tư Hàm ngẩng đầu nhìn Y Tiêu như muốn nhìn thấu cô, ngay cả ngôi sao rực rỡ cũng không che giấu được ánh mắt sắc bén.
“Ổn mà…”
Ổn, thật sự rất ổn, Y Tiêu nói thầm trong lòng .
Tư Hàm cau mày khi nghe điều này, “Y Tiêu, em có thể lừa gạt người ngoài, lừa gạt Tạ Sở Toàn, thậm chí lừa gạt chính mình, nhưng em không lừa được chị. Em không ổn chút nào, em vốn không hề ổn, từ khi A Vi bị thương đến giờ, em vẫn luôn tự trách và hổ thẹn, bởi vậy … em mới xa cách Tạ Sở Toàn, thậm chí nhẫn tâm tổn thương bản thân lẫn cô ấy, kỳ thực em có hận cô ấy không?”
“Không, em đã quên mất rồi. Chị ấy đối với em chỉ là quá khứ, em không hận cũng không yêu… Chị cười cái gì?”
Y Tiêu cúi đầu nhìn người phụ nữ trong ngực đang nhếch môi cười, lòng tràn đầy nghi hoặc.
Tư Hàm nín cười rồi nghiêm túc hỏi, “Y Tiêu, có phải ngày nào em cũng tự lặp lại câu ‘mình không hận chị ấy, mình không hận chị ấy, mình không hận chị ấy,…’ không? Em vẫn có thể nói ‘không’, nhưng em không lừa được chị đâu. Em hận cô ấy lúc trước đã vô tình từ bỏ lời thề sắc son, em hận cô ấy chọn chính nghĩa và buông xuôi tình cảm của em, bởi vì hổ thẹn nên em thậm chí hận Tạ Sở Toàn suýt đẩy A Vi vào tuyệt cảnh. Em đang không ngừng tự thôi miên bản thân kéo dài hận ý trong lòng, để nó mọc rễ, nảy mầm và lớn dần lên. Chị có thể lý giải được việc lúc nãy là một hình thức rửa hận! Tiềm thức của em muốn dùng phương thức thương tổn để báo thù, em đừng vội phủ nhận, hãy suy nghĩ kỹ lại xem chị nói có đúng không.”
Là hận sao?
Y Tiêu bối rối nhìn theo bóng dáng mơ hồ xa xăm, trái tim vốn đã chết lặng lại âm ĩ đau nhức, vì sao cứ mãi dây dưa không rõ, vì sao không có cách nào dứt khoát, rốt cuộc kiếp trước là ai nợ ai mà kiếp này phải hành hạ nhau như vậy.
Chẳng lẽ cô thật