Ban đêm, ba gã bảo an ngồi vây quanh đánh bài Brit trong phòng quản lý.
"Ông Lý, ông ngâm lâu quá, mau ra bài đi!"
"Tôi sợ có chuyện..."
Người được gọi là ông Lý thỉnh thoảng liếc vào đài quan sát, mặt lộ vẻ bất an.
"Sợ cái gì mà sợ! Hơn nửa đêm rồi mà còn có thể xảy ra chuyện gì!"
Cùng lúc đó, một chiếc xe Iveco chậm rãi lướt qua cửa chính tòa nhà đến cửa sau không một tiếng động. Cuối cùng nhận được tín hiệu từ bộ đàm, người trong xe chuẩn bị mở cửa. Người không biết từ xa nhìn vào sẽ nghĩ là xe chở tiền, nhưng làm gì có ai vận chuyển tiền vào nửa đêm, cơ mà đây là thời cơ tốt nhất để cạy cửa, trộm gà, bắt chó.
Y Tiêu đang mặc nguyên bộ đồ da màu đen ngồi trong xe, lúc chuẩn bị mở cửa xe liền bị Tư Vi níu kéo cổ tay lại:
"Tiểu Tiêu Tiêu, em xác định, nhất định, khẳng định không cần chị đi chung đúng không?"
Nhìn ánh mắt ẩn tình của Tư Vi, Y Tiêu chỉ cảm thấy dạ dày trào dâng niềm chua xót, lập tức thưởng cho bà già kia một cái liếc mắt:
"Hạng Tư Vi, chị làm em buồn nôn quá. Dẫn chị theo chẳng khác gì tự mang boom hẹn giờ!".
Nhớ tới sự kiện Louvre ngày ấy liền khiến Y Tiêu tức giận, rõ ràng bom hẹn giờ phải đến giờ mới nổ, nhưng chị ấy chơi không bom hẹn mà nổ, vả lại còn chọn nhầm thời điểm, chẳng ai có thể ngăn được.
"Ô... Tiêu Tiêu thật là xấu nha, chị ghét em... Ô... Hàm, chị phải làm chủ cho em!"
Tư Vi làm dáng quay đầu lôi kéo góc áo nhỏ của Tư Hàm làm lộ ra mấy trái dâu nho nhỏ, khổ nỗi người ta đâu thèm phản ứng mà chỉ sửa sang lại cổ áo cho Y Tiêu, ôn nhu nói:
"Tiêu, lát nữa phải cẩn thận. Tuy đơn hàng lần này không lớn bằng lúc trước, nhưng cũng không được qua loa hay tự phụ. Mọi người đã chuẩn bị đủ hết chưa?"
"Ừ, mang đủ hết rồi. Hàm, chị yên tâm đi, không thôi tí về em nấu gì đó cho chị ăn... Ha ha"
Lời chưa dứt đã biến thành cơn gió chui vào ống nước ngầm.
Dười lòng đất không thấy được năm ngón dưới tay, Y Tiêu từ từ lấy ra một cây đèn pin, ung dung mang kính nhìn đêm và tai nghe, giọng Tư Hàm nhanh chóng truyền tới tai:
"Tiêu, thuận lợi không?"
Y Tiêu cầm đèn pin quan sát tỉ mỉ bốn bề đường ống, trả lời, "Tất cả đều thuận lợi!"
"Tiêu, bây giờ em phải đi tìm vị trí thang máy ngoại trừ thang chuyên dụng của Trịnh Khải, ngoài quản lý còn có ba nhân viên khác nữa. Bảo an sẽ tuần tra ban đêm mỗi giờ một lần, em muốn lợi dụng cơ hội lần này để xuất hiện trước mặt anh ta thì cứ kiên trì đứng đợi, có thể là đợi một giờ, cũng có thể là ba phút..."
Bởi vì trước đó đã nghiên cứu kết cấu ngôi nhà đồ sộ này nên họ nhanh chóng tìm được vị trí của ba buồng thang máy. Y Tiêu chui vào trục của thang giữa để đảm bảo có thể nhảy ra trước nhân viên an ninh bất cứ lúc nào.
Rất may mắn là chú bảo vệ không có ý gây sức ép cho Y Tiêu, ông trực tiếp chọn thang giữa. Khi thang máy đến giữa hai tầng 38 và 39, Y Tiêu thuận thế nhảy vào lỗ thông gió. Cũng trong lúc đó, camera an ninh thoáng lên một cái, nhưng ba người kia đều chuyên chú đánh bài nên không hề chú ý tới chi tiết rất nhỏ này.
"Tiêu, em sao rồi?"
Tư Hàm nghe thấy tiếng thở ồ ồ bên tai liền lo lắng hỏi.
Y Tiêu chờ hô hấp bình phục mới cúi đầu nhìn nhìn rồi vỗ ngực một cái, độ cao tầng 38 này không đùa được đâu!
"Không sao, tại có tuổi rồi mà mấy ngày nay thư thản quá nên có chút hụt hơi..." Vừa nói vừa dùng tay chân tiến về phía trước như loài bò sát.
"Xùy, gì mà hụt hơi? Tiểu Tiêu Tiêu, chị thiệt lo cho chuyện giường chiếu của em!"
Tư Hàm vừa mới yên lòng được đôi chút liền nghe Tư Vi trêu chọc ở bên cạnh, lúc này cô dịu dàng đánh oắt con một cái, "Không đứng đắn tí nào, dạy hư con nít bây giờ!"
"Thôi đi, chị ở trên giường cũng đâu đứng đắn với người ta được bao nhiêu!"
Tư Vi bị vợ quản nghiêm, hiếm khi nào uy vũ bất khuất làm Tư Hàm chẳng nói được nửa lời mà chỉ đỏ mặt nhìn máy tính chằm chặp.
Lúc đầu, Y Tiêu không hiểu hụt hơi và giường chiếu có quan hệ gì. Sinh vật đơn bào chỉ biết giường liên quan đến giấc ngủ thôi, nhưng sau khi nghe được Tư Vi lưu manh oán giận, cô đột nhiên khai thông liên tưởng từ 'trên giường' sang 'Lên giường', cơ mà rốt cuộc cũng không rõ có liên quan gì đến hai người kia không. Chúng ta đã nói rồi, Y Tiêu từ nhỏ chính là đứa trẻ ngoan không ngại học hỏi, lập tức thoải mái hỏi nghi ngờ trong lòng:
"Hụt hơi sẽ cản trở chuyện phòng the sao? Em chỉ nghe nói đàn ông bị suy giảm chức năng thôi chứ làm sao hụt hơi cũng ảnh hưởng?"
Tư Hàm nghe xong lời này thật muốn tát một phát vào mặt mình, thầm cảm thán:
"Sao tôi lại nuôi dưỡng ra một đứa bé như thế này?! Thật không biết nên nói em ấy đơn thuần hay ngốc nghếch nữa!"
Ngược lại, Tư Vi rất có hứng thú với chuyện này, hào hứng hớn hở bắt đầu nói về mối liên hệ chặt chẽ giữa hai người, cùng xúc tiến, cùng hỗ trợ quan hệ:
"Tiểu Tiêu Tiêu, nếu em muốn hầu hạ người đàn bà của mình, không phải chỉ dựa vào sắc đẹp là được. Hô hấp khỏe mạnh cũng là một trong những món công phu quan trọng được cân nhắc khi ở trên giường..."
Tư Hàm càng nghe càng khó chịu, nhưng lại không có cách nào ngăn chặn miệng của con oắt kia, chỉ biết bưng kín lỗ tai mình lại. Y Tiêu say sưa lắng nghe xong đã nhảy ra khỏi thang xuống chỗ không người, trước cửa văn phòng của Trịnh Tiểu Khai.
"A Vi, chị nói tiếp đi, em nghe này!"
Y Tiêu lấy ra một chiếc máy giải mã nhỏ, mang găng tay đặc chế của Tư Hàm đã có sẵn vân tay của Trịnh Khải. Có thể nói gã này phòng bị khá chặt chẽ, nhưng dù sao khóa mở vân tay sang trọng này chỉ hiếm thấy ở Châu Á trong khi Âu Mỹ đã sử dụng kỹ thuật quét mống mắt.
Thấy Y Tiêu mở hai cánh cửa kính dễ như ăn bánh, hai người đang ngồi giám sát cùng thở phào một cái. Lúc này, Tư Vi mới sửa sang lại dòng suy nghĩ về 'dục nữ tâm kinh':
"Tiểu Tiêu Tiêu, em tuyệt đối đừng coi thường hô hấp nha. Em nghĩ xem, Tạ tỷ tỷ gì đó là cảnh sát, hô hấp nhất định không thấp. Nhỡ đâu lúc em và cô ta KISS, em bị hụt hơi ngất xỉu thì cứ mua sẵn miếng đậu hủ rồi đập đầu tự tử đi, hơn nữa..."
"Hơn nữa cái gì?"
Y Tiêu vội vàng hỏi, bản năng nói cho cô biết nội dung phía sau từ 'hơn nữa' của Tư Vi rất quan trọng. Tuy cô rất muốn biết nhưng cũng không thể vì thế mà rối tay loạn chân được. Cô đành phải mở máy tính của Trịnh Khải ra, nhìn mật khẩu trên màn hình cũng không cảm thấy có gì thất vọng. Cô lấy từ trong túi ra một chiếc USB rồi cắm vào máy, để mặc nó tự vận hành.
Mãi đến khi giọng Tư Vi vang lên, "Hơn nữa..." Nghe người kia nói, Y Tiêu cũng không rảnh dập tắt tường lửa, xoay máy quay lỗ kim về mặt mình.
"... Hơn nữa giọng của người hay bị hụt hơi cũng không tốt lắm!"
Tư Vi hài lòng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Y Tiêu, hai mắt bỗng hiện lên một nụ cười nham hiểm:
"Em nghĩ xem, bạn tình của mình lên giường mà hú hí đứt khúc chẳng khác gì con lừa thì thử hỏi có ai nổi lên được thú tính!?"
Nhìn