Tư Vi và Tư Hàm lập tức ngừng hô hấp khi nhìn thấy văn kiện trên tay Trịnh Khải rơi xuống trong màn ảnh, tim cũng nhảy lên đến cuống họng, thậm chí Tư Vi cũng đã mở sẵn cửa xe chuẩn bị lên đường trợ giúp Y Tiêu. Nếu Tư Hàm không mạnh mẽ đè lại thì cô nhất định đã xông lên phía trước:
"Chờ một chút, có thể em ấy chưa lộ thì chúng ta đã lộ trước rồi."
Khẩu khí của Tư Hàm rất đáng tin, nhưng lực đạo khi nắm tay đã phần nào nói lên sự khẩn trương.
Lúc Y Tiêu móc dao ra đã suy tính nếu Trịnh Khải phát hiện sẽ lập tức cắt đứt yết hầu của gã, nhưng ngẫm lại thì trước tiên vẫn nên cầm dao bắt giữ hâm dọa thôi. Nếu cô manh động thì người vệ sĩ kia sẽ khó đối phó. Dù có công phu khá giỏi nhưng cô không tự tin mình có thể hạ một tên vạm vỡ như thế trong không gian hẹp bất lợi này. Cứ bắt giữ rồi chờ Tư Vi tới cứu viện, sau đó nghĩ biện pháp gϊếŧ chết hai người trong im lặng vẫn hay hơn...
Cơ mà cô không muốn chứng kiến bất kỳ tình huống nào như vậy. Từ khi xuất đạo tới nay, cô chưa bao giờ gϊếŧ qua một người, bây giờ bất đắc dĩ gϊếŧ liên tiếp hai mạng, cho dù họ có tội phải đền nhưng suy cho cùng vẫn là hai sinh mạng. Hơn nữa, một khi đã gϊếŧ người, cô nhất định phải rời khỏi thành phố B ngay lập tức. Tội sát nhân và ăn trộm là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, vả lại chuyện của cô và Sở Toàn sẽ không còn hy vọng...
Tuy nhiên, mặc kệ Y Tiêu đang vắt óc suy tính, chuyện nên phát sinh đã không còn phát sinh nữa. Cô đã quên mất Trịnh Khải trời sinh kiêu ngạo, gã đặc biệt có thói quen không bao giờ cúi đầu nhặt đồ đã rơi xuống đất mà chỉ chống tay trên bàn, mặt ngước lên trời, đưa tay nhặt văn kiện.
Thấy văn kiện từ từ được nhặt lên, Y Tiêu vẫn không dám thở mạnh, tay nắm chặt thành đấm. Hai người phụ nữ ngồi trong xe chứng kiến tình cảnh như thế, kích động đến độ suýt chút ôm nhau bật khóc. Đối với các cô thật sự mà nói thì buổi tối hôm đó thật là quá kinh hiểm...
"A Vũ, hàng bên Vân Nam chưa chuyển tới sao?"
"Gần đây gió lớn quá, chuyển hàng có chút phiền phức, e rằng phải đợi qua đoạn tháng ngày này..."
"Ừ, bảo Lão Tứ quan sát kỹ một chút!" ...
Y Tiêu nghe tiếng bước chân xa dần mới dám đặt mông ngồi sập xuống đất. Dù vậy, cô cũng không quên suy nghĩ lời gã vệ sĩ A Vũ nói với Trịnh Khải vừa nãy. Cô định thần hồi lâu rồi chui ra, bên hông đau nhức suýt khiến cô ngã sấp mặt.
Trải qua một phen 'hữu kinh vô hiểm' (*), Y Tiêu cũng không dám chần chừ quá lâu, lập tức rút quân trở lại trong xe, không nói câu nào tựa như người mất hồn. Trong bóng đêm, chiếc xe chậm rãi rời khỏi cao ốc, tất cả đã khôi phục được sự bình tĩnh trước đây...
(*) Hữu kinh vô hiểm: có kinh ngạc và sợ hãi nhưng không gặp nguy hiểm
Trong xe, Y Tiêu cởϊ áσ da để lộ tấm lưng ướt đẫm. Tư Vi khinh thường liếc cô một cái:
"Xem em kìa, có chút nguy hiểm đã không chịu nổi!"
Tư Hàm vừa lái xe vừa suy nghĩ 'có ai đó đã quên bản thân từng vội vã giơ chân, la hét đòi liều mạng đi vào vừa nãy rồi!'. Tuy vậy nhưng cô không nói ra vì trong lòng vẫn còn sợ hãi:
"Chị thực sự lo lắng hôm nay sẽ bị lật thuyền trong mương!" (*)
(*) Lật thuyền trong mương: thành ngữ TQ, thuyền đi trong mương chắc chắn không thể bị lật nhưng thế mà lại lật, hàm nghĩa chuyện không thể xảy ra lại xảy ra, ám chỉ xui xẻo, xúi quẩy
"Hàm, yên tâm, em là ai chứ!? Em là mèo chín mạng, mạng lớn lắm!"
Y Tiêu suy nhược mở mắt, "Bất quá trải qua đêm nay, em cảm thấy tên Trịnh Khải này không đơn giản như chúng ta nghĩ!"
"Là sao?"
Tư Hàm liếc kính chiếu hậu bắt gặp khuôn mặt mệt mỏi của Y Tiêu.
"Nếu chị nghe được 'hàng Vân Nam' và 'gió lớn' sẽ nghĩ đến cái gì?"
"Vân Nam? Vân Nam có địa giới phức tạp, gần ba nước Lào, Việt Nam và Myanmar. Ba khu biên giới không ai quản lý như Maguan, Tonggan, và Daluo thường xảy ra cướp bóc, gϊếŧ người. Em không nghĩ họ Trịnh kia ám chỉ hàng hóa Vân Nam là hoa tươi xinh đẹp khả ái đâu..."
Tư Vi nghiêng đầu nhìn hai người nọ rồi nuốt một ngụm nước bọt cho thắm giọng, trong lòng mặc niệm vì sao thế giới 'địa lý học' của cô lại tốt đến thế, sau đó nói tiếp:
"Em cảm thấy có khả năng nhất là bạch phiến, bởi vì dân tộc Di và Thái đều là nông dân trồng cây thuốc phiện kiếm sống qua ngày. Đúng vậy, không loại trừ súng đạn, nhưng thành phố B rất thái bình, cũng đâu có bang phái gì lớn... Tiêu, em thấy thế nào?"
"Không biết!"
Sự kinh ngạc trong mắt Y Tiêu bỗng chốc hóa thành nụ cười hài hước, "Cơ mà có một người chắc chắn biết rõ hơn chúng ta rất nhiều, em cần gì phải hao tâm tốn sức ở đây suy đoán lung tung!"
...
Buổi chiều tà, Sở Toàn ủ rũ, uể oải lết thân về nhà, dù cô có là Tạ Sở Toàn mình đồng da sắt cũng không chịu nổi cả tuần chạy xe đi càn quét như thế, ngay đến quẹt thẻ vào cửa cũng phải quẹt hai ba lần mới trúng ổ.
"Đoán xem, ta là ai?"
Hương trái cây quanh quẩn chóp mũi, vẻ mặt cứng ngắt thoáng chốc nở nụ cười ôn nhu. Sở Toàn không hiểu tại sao oắt con này cứ mãi làm trò không biết mệt. Nếu cô phối hợp, có lẽ Y Tiêu sẽ càng thích thú.
Cô xoa nhẹ đôi tay đang che mắt mình như trong quá khứ:
"Chị đoán là mẹ nuôi của đại điêu!"
"Đáng ghét, phụ nữ thông minh chẳng đáng yêu chút nào. Chị không thể giả bộ đoán sai vài lần được sao?"
Sở Toàn quay đầu nhìn người kia mím môi bất mãn như con nít, mệt mỏi phút chốc biến tan thành mây khói, tiện đà cười nói:
"Chị thấy em thật đáng yêu, lẽ nào em muốn thừa nhận mình bị đần?"
"Tạ tỷ tỷ, chị phải hiểu em là bé gái vừa đáng yêu vừa thông minh!"
Nghe người vô liêm sỉ tự xưng mình là bé gái, Sở Toàn cố nén kích động trợn trắng mắt, nếu đàn ông trước khi kết hôn cũng thỉnh thoảng xưng mình