Sở Toàn bên này tâm tư bách chuyển thiên hồi, rối rắm không ngớt, Y Tiêu bên ấy đã đổ cơm thơm ngào ngạt ra dĩa. Thấy chị ấy vẫn nghiêng người dựa vào cửa liền chiêu hồn:
"Tạ tỷ tỷ, nghĩ gì thế, nghĩ gì mà xuất thần dữ vậy?"
"Muốn trông thấy em già đi từ từ!"
Sở Toàn nghĩ sao nói vậy, cô luôn suy tư về tương lai, người nào có thể cùng Y Tiêu già đi nhất định sẽ rất hạnh phúc, vì đang rơi vào trầm tư mới bật thốt lên như thế. Lời vừa ra khỏi miệng có vẻ không đúng lắm, quả nhiên Y Tiêu nghe xong tức thì đỏ mặt, khiến cô hận không thể cắn đứt lưỡi mình.
Kỳ thực cũng không thể trách Sở Toàn, muốn trách thì trách con nhóc Tần Khanh kia mới đúng! Không biết cô nhóc đó ăn trúng thứ gì à cứ nghêu ngao hát mãi bài 'phụ nữ tội gì phải làm khó phụ nữ'. Suốt ngày theo sau gót chân cô to nhỏ chuyện 'lãng mạn nhất'. Không muốn nghe cũng phải nghe, nghe riết thành quen, miệng cũng thuộc luôn ca từ!
"Ngẩn ra đó làm gì, cơm xong cả rồi, giúp em lấy hai cái muỗng với..."
Sự thực chứng minh, vào thời khắc mấu chốt, Y Tiêu luôn biết cách bóp chết lãng mạn. Mặc dù tim đã đập đến nhịp 180, cao hơn 50% bình thường, đúng luật nên trực tiếp thu hồi và tiêu huỷ bằng lái, ấy thế mà em ấy lại ngang nhiên giơ cao đèn lồng đỏ, ung dung khoe dáng bưng đồ ăn vào phòng khách. Cuối cùng, hai tay làm động tác quẹt qua quẹt lại trên ống quần tiết lộ bí mật —— đang sốt sắng, khẩn trương đến mức đổ mồ hôi ướt hết lòng bàn tay...
Chú ý, hai người phải vui vẻ bỏ qua toàn bộ buồn bực mới có thể thoải mái ăn hết cả nồi cơm... Nếu lúc trước không xảy ra chuyện lúng túng kia thì bây giờ có thể cả hai đã đô đầu chạm trán cướp ăn giành uống rồi không chừng. Dù sao thì tình duyên của hai người cũng bắt đầu từ nồi lẩu thâm tình, ăn chung đũa, húp chung nồi chứ nói chi đã trải qua miệng đối miệng.
Thế nhưng cả hai đều có chút khó chịu nên đành phải giằng co đặt nồi ở chính giữa và ngồi cách xa nhau. Y Tiêu nhã nhặn nâng muỗng nhỏ, nhai kỹ nuốt chậm, Sở Toàn cũng ăn không được thoải mái cho lắm.
Y Tiêu nhìn nồi cơm nguội dần mới thả muỗng xuống:
"Em no rồi!"
"Sao ăn ít vậy?"
"Gần đây em đang giảm cân..."
Lúc này Sở Toàn mới kéo nồi cơm đến trước mặt mình ăn từng muỗng từng muỗng. Cô thật sự rất đói bụng, ăn cơm hộp hoài mắc ói gần chết, hiếm khi có món ngon, lãng phí sẽ bị trời phạt, vừa ăn vừa lầm bầm:
"Vóc người của em đẹp quá chừng, giảm cân làm gì?"
Y Tiêu chống cằm nhìn chằm chằm người đang ăn như hùm như sói, buồn cười nói:
"Sao chị biết vóc người em đẹp? Chị chưa từng thấy đó thôi, thật ra cởi đồ xong là không dám gặp ai luôn!"
Tuy cô rất thích nghe Sở Toàn khen, nhưng tranh cãi là bệnh chung của phụ nữ, Y Tiêu cũng không ngoại lệ.
Sở Toàn thầm nhủ, "Chị từng thấy rồi, còn thiếu chút gây ra lỗi lầm, sao chị lại có thể không biết!" Nhưng cô đâu thể thốt ra câu này, chỉ biết lập tức nuốt lại vào bụng rồi cúi đầu ăn cơm. Sau một lát, nghĩ đến gì đó mới lấy ra một tấm thẻ đưa cho Y Tiêu.
"Cho em?"
"Ừ, sau này đừng ngồi đào hang chờ chị về nữa, để hàng xóm hiểu lầm không tốt, lần sau em có thể vào nhà. À, trong nhà cũng chẳng có tài sản gì..."
Sở Toàn giải thích lý do rất rõ ràng nhưng trong lòng lại cực kì sợ hãi. Cô sợ Y Tiêu sẽ nghĩ mình cầu xin em ấy về nhà nấu cơm, cơ mà tài nấu nướng của em ấy thực sự càng ngày càng tốt...
Trái lại, Y Tiêu không vì thế mà cảm thấy buồn, lời này đối với cô mà nói chẳng khác gì nhặt được vàng trên đất. Cô cẩn thận từng li từng tí nhét thẻ vào ví da, chỉ sợ Tạ tỷ tỷ đổi ý đòi lại, thuận tiện lấy ra chiếc đồng hồ đã sửa mang cho Sở Toàn:
"Đây, trả lễ lại này, ông mất cân giò bà thò chai rượu, được chưa?"
"Em sửa lúc nào vậy?"
Sở Toàn thả muỗng xuống, bất ngờ nhìn đồng hồ trên cổ tay, cảm xúc mới êm ái làm sao.
"Quả nhiên giống nhau như đúc, chị còn tưởng chỉ có duy nhất một cái thôi đấy chứ!"
"Ha ha, tại chị không nhìn ra em là ai đó thôi, chỉ cần có trong thành phố này thì em nhất định sẽ tìm cho chị!"
Y Tiêu đắc ý nhíu mày, quả nhiên quên sạch bộ dáng khúm núm cầu xin của mình ngày trước.
"Rốt cuộc em làm sao tìm ra?"
Sở Toàn không bị vui mừng làm mờ đầu óc, chỉ trong thời gian ngắn mà có thể tìm được một sợi dây đồng hồ có tuổi đời hơn hai mươi năm là chuyện không hề đơn giản.
Y Tiêu lập tức đem chuyện xưa của ông lão ở tiệm cầm đồ kể rõ một mạch, lại còn tự tâng bốc công lao của mình. Sở Toàn vuốt ve sợ dây đồng hồ thật lâu không mở miệng, cảm xúc chập trùng, cuối cùng thở dài một tiếng:
"Bữa nào em đưa chị đến gặp ông lão đó đi, chị phải đích thân nói tiếng cám ơn..."
"Không thành vấn đề!"
Y Tiêu nghiêng đầu tặc cười, "Ông ấy còn đòi em ở lại làm cháu dâu đấy, chị xem, em vì chị mà tự bán đứng bản thân, phải làm sao đây?"
Y Tiêu hài lòng nhìn biểu hiện kinh ngạc của Sở Toàn, sau đó đứng lên nặn nặn hai gò má cứng ngắc của chị ấy:
"Tạ tỷ tỷ, em lừa chị đấy. Ông lão ấy không có con cái thì làm gì có cháu trai!" Nói xong hồi lâu vẫn thấy Sở Toàn trợn mắt hốc mồm chưa chịu hoàn hồn.
Cơm nước xong, Sở Toàn rửa chén, Y Tiêu trêu đùa với rùa. Mức độ ngầm hiểu của hai người hệt như vợ chồng già sống chung mấy thập niên vậy đó, đương nhiên ngoại trừ mấy phương diện như vấn đề 'tắt đèn' đương thời mà các bạn vẫn hay đề cập đến mỗi đêm.
"Đại Điêu thật là đáng thương, sao mày gầy thành da bọc xương như thế?"
Sở Toàn rửa sạch bát đi