"Hủy nó đi!"
Thời điểm Sở Toàn nói ra ý nghĩ này cũng là lúc nhận được lời phản đối khó có thể tin, "Nếu không tìm được trong xe thì chúng ta hãy hủy nó đi!"
"Tiểu Tạ, cô biết mình đang làm gì không?"
Khi mọi người vẫn chưa hoàn hồn thì ông Lương đã chạy tới trước mặt cô từ lúc nào.
"Đương nhiên biết! Cục trưởng Lương, tôi tin ma tuý vẫn ở ngay trên chiếc xe này. Bởi vì Lý Hải Thiên không có thời gian chuyển hàng, hơn nữa nếu anh ta không có vấn đề sẽ không khẩn trương đến vậy!"
"Haizzz... Tiểu Tạ, cô nắm chắc được bao nhiêu phần? Cô cũng biết cha cậu ta là..."
"Cục trưởng Lương, lúc còn ở trường cảnh sát, thầy đã dạy tôi cách bắt tội phạm mà không cần phải phân tích cha của đối tượng là ai! Về phần nắm chắc, tôi rất có lòng tin về phán đoán của mình!"
Nhìn gương mặt tái nhợt lo lắng của ông Lương, Sở Toàn biết rõ sở dĩ mình vẫn an ổn từ lúc về đây đến nay đều do vị cục trưởng này bảo ban cô trước cấp trên, thậm chí ông còn phải gánh chịu trách nhiệm không cần thiết. Cô cũng đã lường trước nếu trong xe quả thật không có ma tuý thì ông cục trưởng trước mặt sẽ là người bị tai ương đầu tiên.
Nghe Sở Toàn nói xong, cục tưởng Lương cũng không vội mở miệng. Ông suy tư rất lâu, quan sát rất kỹ, ngay cả điếu thuốc trên tay cũng run theo. Sau đó, ông hít một hơi mạnh rồi hung hăng ném điếu thuốc xuống đất:
"Hủy đi!"
"Cục trưởng Lương, chú đừng hành động theo cảm tình, phó thị trưởng Chu và bí thư Hồ điện thoại..."
Mọi người chưa kịp cảm thán xong câu 'hủy đi' của ông Lương đã nghe tiếng chuông đinh tai nhức óc vang lên.
"Không nghe! Không nghe! Nói tôi đang bận họp!"
Ông Lương liên tục xua tay đập điện thoại không ngừng.
"Cục trưởng Lương..."
Sở Toàn rất băn khoăn khi trông thấy vẻ quyết tâm của ông Lương. Ai cũng biết chỉ còn một năm nữa ông sẽ về hưu, nếu bây giờ xảy ra chuyện gì...
"Đừng nói nữa! Tôi cũng phải xứng với bộ cảnh phục trên người đúng không?"
Sở Toàn nhíu mày nhìn vết chân chim che kín khóe mắt ông rồi đi tới bên người Ngô Quốc Đống:
"Gọi người cân xe xem nặng bao nhiêu, sau đó gọi hỏi bên hãng xe trọng lượng thật của chiếc xe..."
"Tiểu Tạ, cô đây là?"
"Tôi không thể để chú bị mất tiền hưu trí một cách không minh bạch được!"
Sở Toàn chỉ có thể mỉm cười đối mặt với ánh mắt đầy nghi hoặc của ông Lương.
Sự thực chứng minh Sở Toàn suy đoán hoàn toàn chính xác. Trừ xăng dầu và một ít vật dụng trong xe ra thì chiếc xe của Lý Hải Thiên nặng hơn bản gốc 50 kg. Trọng lượng thừa này khiến cả đám khôi phục tự tin chiến đấu trong nháy mắt, sau đó lập tức vén tay áo đem xe băm thành tám mảnh.
Săm lốp, bình xăng, khung gầm lần lượt được tháo ra. Chiến công đầy rẫy, hoa mọc đầy đất, nhìn mấy món đồ vừa tìm được mà lệ rơi đầy mặt, ai nấy đều âm thầm vui mừng.
"Phật tổ, Amen, Jesus, Thánh Mẫu Maria... Cảm ơn các vị hiển linh, bát cơm cuối cùng cũng coi như được bảo vệ!"
Có nhà vui ắt sẽ có nhà buồn, 50 kí lô băng phiến tương đương khoảng 50 triệu nhân dân tệ. Đừng nói là ở thành phố B, dù ở toàn quốc cũng là đại án kinh hoàng. Hơn nữa, con trai cưng của phó bí thư tỉnh ủy lại dùng xe đặc chủng của cha để vận chuyển hàng cấm, hầu như có thể dự kiến sẽ có một trận mưa to gió lớn bao phủ chốn thành thị phồn hoa này trong tương lai gần.
Lúc Sở Toàn lái xe trở lại Kim Thành đã gần về đêm, từ xa có thể nhìn thấy ánh đèn nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ rồi biến mất giữa bầu trời đen. Ngọn đèn kia có còn mở hay chăng, người nào đấy có còn ở đó không? Nghĩ thế nên cô bất giác ngẩng đầu tìm kiếm, quả nhiên bắt gặp chút ánh sáng tím tỏa ra trong cửa sổ, đó là sắc tím của chiếc rèm. Nhắc tới rèm mới nhớ, Y Tiêu cũng mua một cái y hệt mình. Nghĩ đến đây, trong lòng cô ngập tràn ấm áp, bước chân cũng không còn nặng nề như trước nữa.
Cô vừa mở cửa, tiếng cười du dương bỗng chốc truyền đến tai, nhưng người kia đã không còn nhảy cẫng hoan hô mình như ngày xưa nữa mà trông như đang buồn bực co ro trên ghế sofa nhỏ. Sở Toàn thấy thế liền rón rén đóng cửa lại, đi tới bên người nọ.
Y Tiêu khoanh hai tay trước ngực ngủ thiếp đi, sợi tóc đen nhánh nhẹ nhàng che đi hơn nửa khuôn mặt. Mấy nhà tâm lý học nói người có tư thế ngủ như vậy là biểu hiện thiếu cảm giác an toàn.
"Tiêu, em theo chị cô độc lắm đúng không?"
Sở Toàn dịu dàng vén sợi tóc ra để ngắm dung nhan xinh đẹp thật trọn vẹn. Một tiếng thở dài nhè nhẹ phát tán khắp bốn phía rồi nhanh chóng biến mất như ảo ảnh. Sở Toàn luồn một tay dưới cổ mỹ nhân, một tay đỡ lấy chân, nhấc mạnh một phát, ôm người kia vào trong ngực.
Người trong ngực cảm giác được biến động nên có chút bất an tránh né, nhưng càng nhúc nhích càng thêm sát vào thân thể Sở Toàn. Trong lúc ngủ mơ, Y Tiêu theo bản năng tựa mặt sát vào vòng tay ấm áp, miệng phụt ra một chuỗi ký tự dính dính như keo:
"Chị về rồi hả?" Vừa như tỉnh táo vừa như nói mê.
Hơi thở ấm áp phả vào ngực khiến Sở Toàn không khỏi run lập cập, sau lưng cũng thấm ra một lớp mồ hôi mỏng. Mặc dù đôi tay ấy không 'rắn chắc khỏe mạnh' nhưng tuyệt đối đủ 'sức' để ra trận. Cô cảm giác bụng dưới mơ hồ dâng lên một luồng khí nóng, hơi thở cũng khàn đục theo, báo hại cô suýt chút tuột tay thả mỹ nhân ngã xuống đất. Cuối cùng, cô tập trung tinh thần thừa thế xông lên ôm người kia vào phòng đặt lên giường...
Chứng kiến cảnh này, có lẽ không ít người sẽ nổi 'tà tâm' chửi ầm lên, quả hồng sắp chín thối tới nơi rồi mà tác giả vẫn chưa chịu cho người ta sảng khoái?
Sự thực là không phải tác giả không muốn cho họ sảng khoái mà là hai người trên giường thật sự không được tự nhiên. Cảnh sát Tạ luôn tuân thủ nghiêm ngặt pháp luật kỷ cương và nguyên tắc, cô đã thề sẽ không lợi dụng lúc người ta ngủ mơ mà phạm tội, vậy nên mới không bị hoàng hoa đại khuê nữ nào đó gài bẫy.
Vì cuộc đời anh minh, Sở Toàn dứt khoát kiên quyết mở lối thoát cho bản thân bằng cách bật máy lạnh để hạ nhiệt độ bên tai xuống. Người bên ngoài giường xoắn xuýt khó chịu, người bên trong giường cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.
Với tính cảnh giác cao độ của Y Tiêu, Sở tỷ tỷ vừa đến gần, còn chưa kịp mở khóa thì cô đã tỉnh rồi, có thể giả vờ đến lúc này không phải dễ. Cô có thể cảm giác được rõ ràng có một ánh mắt đang lom lom nhìn mình, điều này căng thẳng tuyệt đối không thua gì lúc ở trên giường. Nếu không nhờ Sở Toàn căng thẳng không yên thì tuyệt đối có thể nghe thấy nhịp tim cô đập vang như tiếng sấm đêm hè. Mặc dù đã đến bước cuối nước sôi lửa bỏng, mặc dù