"madam... madam xảy ra chuyện rồi..."
Tiếng khóc nức nở truyền đến tai Y Tiêu khiến tim cô nghẹn ứ, quặn thắt như bị ai xé rách, đau đến không thể thở nổi. Nỗi sợ hãi âm thầm dâng lên, hai chân mềm nhũn ngã ngồi trên sofa, ký ức chợt ùa về một đêm cách đây sáu năm...
"Lúc nãy còn rất tốt mà, sao... sao lại xảy ra vấn đề nhanh như vậy được?"
Tiếng gào khóc bên tai càng mãnh liệt, Y Tiêu cắn chặt môi dưới, cố gắng kiềm chế cơn đau nhảy ra khỏi cổ họng. Sau khi giữ tỉnh táo mới hỏi lại tình huống, chưa kịp đổi đôi dép bông tai thỏ đã tức tốc chạy ra khỏi nhà.
Đêm rất yên tĩnh, tĩnh đến mức phát lạnh. Bệnh viện chưa bao giờ là chỗ khiến người ta cảm thấy bình an, thỉnh thoảng còn vang lên vài tiếng gào khóc thê lương từ phòng cấp cứu. Y Tiêu không kịp sợ đã nhảy thẳng lên tầng 2.
"Phòng 1 tầng 2 khoa chỉnh hình, phòng 1 tầng 2 khoa chỉnh hình ở đâu..."
Y Tiêu không ngừng lẩm bẩm ra khỏi thang máy, chân liên tục đảo quanh, run sợ đến độ không biết nên đi bên trái hay bên phải. Lúc này, nhạc chuông điện thoại đâu đó bỗng reo vang như chiếc phao cứu mạng cuối cùng. Giai điệu "hai chú cọp" vui nhộn đột nhiên phá vỡ bầu không khí ngột ngạt, chỉ cần một tiếng chuông này thôi đã giúp Y Tiêu phân biệt rõ phương hướng.
Y Tiêu nhận ra mấy người đứng ở cuối hành lang mặc dù ấn tượng cách đây hai, ba tháng đã mơ hồ, nhưng chiếc N97 trong tay người phụ nữ kia càng làm cô vững tin Sở Toàn đang ở trước mắt.
"Cô là?"
Mấy ông già trong đội hiển nhiên không kịp phản ứng hỏi danh tánh của cô gái trước mặt, nhưng thật ra Tần Khanh đã nắm chắc trong lòng, giọng nói vẫn mang theo chút nghẹt mũi.
"Tôi là em họ của Sở Toàn..."
Đại khái chỉ cách một bức tường nên đã giảm bớt không ít hoang mang. Y Tiêu tạm thời buông được nỗi bất an, cô chỉ chỉ chiếc điện thoại trên tay Tần Khanh rồi nói tiếp, "Hiện giờ chị ấy thế nào?"
"Cũng không rõ lắm, nhưng cô yên tâm đi, madam không sao đâu..."
"Madam Tạ phúc lớn mạng lớn, nhất định không sao..."
"Đúng vậy, ngay cả bom mà madam cũng không sợ, lần này chỉ bị đụng có một phát... Không sao đâu..."
"Ừ, chị ấy sẽ không có chuyện gì!"
Cuối cùng, Y Tiêu cất lời an ủi người bên cạnh, càng như an ủi chính mình. Cô quay lại nhìn cánh cửa phòng mổ đang đóng chặt, nhẹ nhếch khóe miệng:
"Tạ Sở Toàn, chị nói sẽ trở về, em tin chị. Nếu chị dám không tuân thủ lời hứa, Y Tiêu em nhất quyết không buông tha đâu! Dù có đuổi tới diêm vương điện cũng sẽ không để chị sống tốt!"
Đương nhiên không ai nghe được lời nói này, họ chỉ nhìn thấy nụ cười nhạt nhòa trên mặt Y Tiêu mà thôi.
"Chúng tôi thấy madam đi lấy xe ở bên đường, đều do con ma men phía trước hết. Nếu gã ta không đi chậm thì madam sẽ không vì cứu gã mà bị xe tông... Xui quá xui, nhiều người vậy không chịu tông, tại sao cứ phải là madam... madam tốt như vậy..."
"Sở Toàn chính là người thích xen vào chuyện của người khác, vĩnh viễn không thay đổi được. Nếu chị ấy thấy chết mà không cứu còn khó chịu hơn là gϊếŧ mình!"
Cô gái nhỏ vừa suy nghĩ thì nước mắt đã rơi xuống. Y Tiêu nắm chặt mu bàn tay đang cầm N97, "Không sao đâu, Sở Toàn rất lợi hại..."
"Đúng, madam thật sự rất lợi hại. Lúc được đẩy vào phòng mổ còn yêu cầu bác sĩ đừng đánh thuốc mê, chị ấy sợ ảnh hưởng đến năng lực phản ứng và tốc độ nổ súng của mình..."
Y Tiêu nghe đến đó liền không muốn nghe nữa, cô nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, trong đầu chỉ còn sót lại một luồng oán niệm:
"Tạ Sở Toàn, đợi chị đi ra, xem em trừng trị chị thế nào!"
Không biết qua bao lâu, bác sĩ mặc áo blouse trắng mới vặn vặn cổ đi ra. Y Tiêu lập tức đẩy mọi người rồi xông lên trước hỏi thăm tình huống.
"Hoàn hảo, lúc bệnh nhân ngã xuống đã kịp thời bảo vệ bản thân rất đúng chỗ. Não chỉ bị chấn động nhẹ, không xuất hiện dấu hiệu xuất huyết bên trong, gan cũng không bị tổn thương gì nặng, chỉ là tay chân bên phải và xương sườn thứ ba bị gãy, tay trái bị nứt xương, nhưng tố chất thân thể của bệnh nhân rất tốt, chăm sóc tốt sẽ không có vấn đề gì lớn..."
Y Tiêu nhìn thấy một lá bài tây trong túi áo blouse trắng kia đã đủ căm tức rồi, đến khi thấy y tá đẩy 'xác ướp' Sở Toàn ra, cô thật hận không thể tiến lên xé nát miệng người đàn ông kia. Người ta bị thương thành như vậy mà ông ta còn hời hợt dùng từ "Chỉ chỉ chỉ". Giờ khắc này, Y Tiêu mới tin tại sao mọi người hay bảo lũ bác sĩ chỉ là một đám động vật máu lạnh với câu "chúng tôi rất tiếc" treo ở cửa miệng.
Cũng may hiện tại trong mắt Y Tiêu chỉ có người bệnh nằm đằng kia, không còn thời gian tính toán so đo, bằng không chỉ sợ đám bác sĩ này không đơn giản xui xẻo bị phá sản trong một đêm thì khổ lắm.
Phòng bệnh không nên tụ tập quá đông, mấy anh chị em đều tự giác lui quân. Em gái họ Y Tiêu vốn muốn khách khí mời Tần Khanh đang khóc sướt mướt đi cho, nhưng làm sao cũng không lay chuyển được người ta nên chỉ có thể chiều theo. Hai người ở chung hai, ba tiếng cũng dần quen thuộc, nhanh chóng nảy sinh đề tài tán gẫu. Đề tài này không ngoài ai khác mà chính là madam Tạ thần dũng của chúng ta.
Đến sau nửa đêm, có lẽ đã lấy lại được bình tĩnh hoặc có thể do trò chuyện mệt quá nên đàn chim sẻ ríu rít dần dần tắt tiếng. Y Tiêu đắp một chiếc chăn mỏng cho cô gái nhỏ, sau đó bưng ghế ngồi bên mép giường.
Ngọn đèn mờ ảo trước giường khiến vẻ tái nhợt trên mặt càng thêm dịu dàng, chỉ có vầng trán nhíu sâu biểu hiện sự đau đớn. Đang ngủ mà vẫn cứ cau mày bất bình như thế, chắc là đau lắm. Y Tiêu cẩn thận nắm chặt bàn tay trái của Sở Toàn, cánh tay bị