"Ái chà chà, hai đứa nuôi đứa bé này hả?"
Tư Vi vừa vào cửa thấy quần áo và tã lót chất đống như ngọn núi nhỏ liền trách móc, "Hai đứa mở nhà trẻ sao?"
"Bớt nói nhảm đi, mau tới đây hỗ trợ!"
Y Tiêu ôm oắt con bất lực, dỗ dành đến khi mái tóc rối bù vẫn không làm đứa nhỏ này vừa lòng, thậm chí còn khóc rống lên.
"Hàm, cứu em!"
Y Tiêu thấy Tư Hàm xuất hiện còn vui mừng hơn thấy kim cương Nam Phi, cô tức tốc giao ‘loa khuếch đại’ ra.
"Rồi rồi, cục cưng ngoan, không khóc nữa, để dì xem xem."
Tư Hàm nhíu mày nhìn đứa bé đã khóc sưng hết cả mắt, "Hai đứa có biết chăm con nít không vậy, sao lại cho nó mặc đồ chật ních như vầy, hỏi sao nó không khóc?"
"Thì không biết nuôi mới tìm chuyên gia đến đó sao?"
Y Tiêu ngượng ngùng gãi gãi đầu trừng mắt Sở Toàn bên cạnh, "Còn thất thần làm gì? Không nhanh đi tìm bộ lớn hơn đi!"
"Được được, để chị đi tìm."
Giờ phút này, Cảnh sát Tạ của chúng ta hoàn toàn bị bom nguyên tử làm cho hoảng sợ, chỉ cần không bắt cô bế con nít thì có đi nhảy sông cô cũng sẽ lập tức làm theo.
"Ai zu, Tiêu Tiêu lợi hại thật nha! Huấn luyện sao mà cảnh sát Tạ Ngoan thế kia!"
Tư Vi hất hất cánh tay Y Tiêu khiến cô đắc ý cười một tiếng, "Đương nhiên!"
"Em nhìn này, mấy đứa mặc tã size lớn quá, loại này dành cho con nít một tuổi, bé con mới bảy tám tháng làm sao mặc vừa?"
Tư Hàm vừa nói vừa cẩn thận mở tã cho đứa bé, chỉ qua một thời gian ngắn mà Mông Nhỏ đã đỏ ửng như thịt viên xá xíu. Nghĩ cũng lạ, đứa nhỏ vừa được cởi bỏ quần áo lập tức nhỏ giọng nức nở rồi thấp giọng nghẹn ngào, thậm chí còn ngẫu nhiên ho khan hai tiếng. Y Tiêu đau lòng nhưng lại không có cách nào, "Không biết nó bị sao mà lại khóc, hay là có bệnh gì đó? Nhưng lúc nãy còn rất tốt mà, hay là bị kinh sợ…"
"Bị dọa cũng không phải đợi đến bây giờ mới phát tác! Yên tâm đi, cởi bộ đồ này ra một xíu là ổn. Em ngồi xuống trước đi, em cứ lúc ẩn lúc hiện làm chị nhức đầu quá, khó trách đứa nhỏ này thấy hai đứa liền khóc!"
Hàm nữ vương ghét bỏ nhìn hai người, cô nhận quần áo mới từ tay Sở Toàn, sắc mặt lại không khỏi trầm xuống mấy phần, “Hai đứa mua quần áo kiểu gì vậy? Lúc nãy thì quá nhỏ, còn cái này hai tuổi mặc còn rộng, đúng là….! Lấy đống quần áo kia lại đây để chị tự chọn!"
Tư Hàm hất chân mày một cái tự nhiên biến thành nữ vương, ai nhìn thấy đều phải cúi đầu xưng thần, hai người Y Tiêu cũng không ngoại lệ, vội vàng gôm đồ trên mặt đất, trên bàn trà, trên TV lại, hai tay hơi khẽ run dâng lên bề trên. Nữ vương lựa từ trong đống đồ lớn chọn ra được một bộ tương đối hài lòng.
"Mua quần áo cho con nít không phải nhất định phải mua thật đẹp, quan trọng là mặc vào phải cảm thấy dễ chịu, tốt nhất là mua vải thoáng mát, dễ hút nước, con nít dễ đổ mồ hôi, ẩm ướt sẽ khiến nó khó chịu gây chuyện. Đúng rồi, còn tã lót khác size nhỏ hơn không?"
"Size khác? Em chỉ mua một bao, để em xem có loại nhỏ hơn không."
"Uầy, Tạ tiểu thư, chị thật sự là phục em, tã lót cũng có size như băng vệ sinh vậy, chẳng lẽ em không xài sao? !"
Sở Toàn bị nói đến đỏ mặt cúi đầu xuống nắm lấy ngón tay. Y Tiêu thấy dáng vẻ của người yêu cũng tê tái trong lòng bèn nhìn Tư Hàm ra hiệu đừng nói nữa.
Hàm nữ vương thở dài, đứa nhỏ nhà mình lại chỉa cùi chỏ ra bên ngoài rồi, "Đứa bé này cứ mút ngón tay, chắc là đói bụng rồi, bữa tối hai đứa cho nó ăn cái gì rồi?"
"Một bình sữa chua, tụi em có mua sữa bột nữa nhưng chưa kịp pha."
"Hai đứa nuôi con hay là ngược đãi con, ăn một bình sữa chua có thể no bụng sao, vậy cũng nghĩ ra." Lúc này không cần nữ vương lên tiếng, Tư Vi đã thay lời muốn nói, "Nhanh đi pha sữa bột đi, mà thôi để chị. Hai đứa chỉ có bại sự chứ không có thành sự, đúng là rùa đen trời sinh một đôi!"
Sở Toàn lúc này không để tâm người kia là có ý tốt hay chế nhạo mình mà chủ lập tức làm theo, nhưng khi Tư Vi đại tiểu thư cầm sữa bột lên liền đen mặt.
"Bình sữa đâu? Em nghĩ nó có thể uống sữa bằng chén hả?"
"Em hình như... hình như quên mua..."
Madam Tạ vốn nhanh nhẹn mạnh mẽ bỗng dưng trở nên lúng túng, nói cũng không lưu loát hệt như đứa bé sợ hãi đứng nguyên tại chỗ chờ hai vị lão phật gia tối cao ban ý chỉ. Ngược lại, chẳng biết oắt con kia vì nhìn thấy kẻ thù xui xẻo mà vui vẻ hay là bởi thoát khỏi bộ đồ vướng víu kia mà mừng rỡ. Quả nhiên Tư Hàm nói không sai, nó chẳng những ngừng khóc mà còn biết cười trên nỗi đau của người khác nữa, khoe ra cả lúm đồng tiền nhỏ.
"A Vi, em với Sở Toàn đi mua vài thứ cần thiết cho trẻ con đi, mấy món này hơn phân nửa đều không dùng được."
Tư Vi nhún vai cầm lấy chìa khoá trên bàn trà rồi thè lưỡi trêu chọc oắt con Mông Nhỏ đang nằm trong ngực của Tư Hàm, sau đó cô đưa mặt đến gần.
"Lại đây hôn một cái nào!"
Tư Vi không nghĩ đứa bé kia thật sự nghiêng người về phía trước liếm cô một cái để lại nước bọt trên mặt. Tư Vi hơi sững sờ, nếu là bị người khác đối xử như vậy, cô nhất định sẽ khiến đối phương không thể há mồm được nữa, nhưng đối mặt với em bé khả ái kia liền mất đi tính tình ngang con cua.
"Tiểu quỷ, chị yêu em chết mất, a a! Nếu chị trẻ lại chừng mười tuổi, chị nhất định sẽ theo đuổi em, tiểu mỹ nữ!"
"Ha ha, đúng rồi! Chị cũng không nhìn xem đó là con gái nhà ai!"
Y Tiêu thấy oắt con làm người khác ưa thích càng thêm đắc ý.
"Bớt đắc chí!