Đến khi hai người trông thấy đứa nhỏ uống sữa chua xong mới an tâm nhớ đến dạ dày đang khua chiêng đánh trống của mình. Chẳng biết oắt con khốn kiếp này xung khắc thế nào với cảnh sát Tạ của chúng ta mà mỗi khi đối mặt với cô giống như gặp kẻ thù gϊếŧ cha vậy. Sở Toàn vừa bưng chén lên chuẩn bị ăn cơm thì nó lại gào khóc.
"Oắt con, bản thân ăn no rồi cũng không để người khác an ổn ăn cơm!"
Người ngày thường hô phong hoán vũ há chịu được cơn giận này, Sở Toàn buông chén xuống chuẩn bị 'giáo dục' oắt con không hiểu chuyện, cơ mà nó không những không sợ mà còn trừng mắt lạnh lùng nhìn lại, cô chửi nó cũng rống lên áp đảo khí thế.
"Chị làm gì hù dọa một đứa con nít vậy!"
Y Tiêu bây giờ đã chìm đắm trong tình mẹ bao la, sao có thể để người khác giáo huấn bảo bối của mình, cho dù là bạn cùng giường chung gối cũng không được. Cô tức giận vội vàng muốn cướp đứa bé trong ngực Sở Toàn, đứa nhỏ này cũng cậy thế chủ, hùa theo mẹ Tiêu khóc càng to hơn.
"Sao thúi vậy a?"
Y Tiêu còn chưa tới gần đã ngửi thấy mùi hương bất nhã, hơn nữa càng lúc càng nồng nặc, cô vừa hoài nghi vừa nhìn người nọ xin giúp đỡ, "Đừng nói là nó ị rồi nha?" Nhưng đối phương vẫn mờ mịt luống cuống.
"Hay mở ra xem một chút?"
Trải qua một phen đùn đẩy, cuối cùng vẫn là Sở Toàn gánh vác sứ mệnh thần thánh đầy quang vinh, tã lót vừa mở ra lập tức khiến cả hai không hẹn mà cùng nhau cau mày, che miệng, bịt mũi.
"Quá thối, quá thối, không ngờ oắt con nhỏ xíu này lại thả được quả bom nguyên tử hạng nặng!"
Sở Toàn vân vê tã lót rồi nắm một góc, sau đó dùng sức rút thứ rắm thúi giữa hai đùi của oắt con ra, mặt mũi tràn đầy ghét bỏ nói thầm, "Quả nhiên là tên tiểu tử thối!"
"Chỗ nào là tiểu tử thối, rõ ràng tiểu nha đầu mà. Chị nhìn đi, nó đâu có vòi đâu mà chị lại không phân biệt được!" giờ phút này Y Tiêu vẫn đắm chìm trong vui sướng, nhất thời khó kìm lòng, cũng không để ý thối hay không mà chỉ muốn hôn nó một cái.
"Cách xa một chút, thối chết!"
Y Tiêu được nhắc nhở mới nhớ tới nguyên đống lớn trước mắt. Hai người nhìn trân trối vào cái thứ vàng óng ánh mà không dám chạm vào.
"Bây giờ nên làm gì?"
Qua hồi lâu Sở Toàn mới từ trong khiếp sợ chậm rãi tỉnh táo lại, một tay vẫn che mũi, một tay khác cầm tã lót bằng hai ngón giơ ra xa, bộ dáng kia trông rất là buồn cười, nếu là ngày thường cô nhất định sẽ bị vợ giễu cợt một phen, nhưng hôm nay chính Y Tiêu cũng cảm thấy choáng váng.
"Chị đi siêu thị mua vài bộ quần áo trẻ con, tã lót và sữa bột, chỗ này để em xử lý!"
Cuối cùng Y Tiêu căn cứ vào lòng từ bi ‘ta không vào địa ngục thì ai vào’ quyết định chết thử một lần. Sở Toàn được lệnh ân xá lập tức cầm ví tiền chạy ù ra ngoài mặc cho bụng đói đang kêu vang. Không phải cô phụ bạc bỏ vợ bơ vơ giữa đại nạn, nhưng cô thật sự bó tay với việc chăm con nít. Nếu như gặp cướp, Tạ Sở Toàn thà rơi đầu chứ tuyệt đối không trốn sau lưng phụ nữ, nhưng đứa nhỏ kia chính là khắc tinh của cô, dù có trăm cái không cam lòng cũng đành phải phó mặc cho vợ nhà mình xông pha chiến đấu, còn bản thân lại hóa thành con rùa đen rút đầu cổ vũ tinh thần ở hậu phương.
Lại nói đến Y Tiêu, sau khi Sở Toàn rời đi, cô liền thận trọng ôm oắt con hôi thối vào phòng tắm. Đứa nhỏ này rất kỳ quái, lúc nãy bị lột tã thì khóc tức tưởi, bây giờ có người ôm lại cắn ngón tay cười ngây ngô khoe hàm răng trắng noãn nhỏ xíu.
"Ai du, bé con cười cái gì đó? Mẹ Tiêu nói con nghe nè, từ nay về sau, chị chính là mẹ của con, có được không? Cười coi như đồng ý nha!" Thế là Y Tiêu vừa dỗ dành vừa lừa Bé Mập, quang minh chính đại trở thành mẹ.
Chờ nhiệt độ nước vừa đủ, Y Tiêu đem bàn tay mập mạp của oắt con nhúng vào trong nước trước, thấy nó hớn hở mới yên lòng lột sạch đồ ra. Con nít trời sinh mê nước, đứa nhỏ này cũng không ngoại lệ, thoạt đầu còn có chút sợ hãi, quen dần liền trở thành Tiểu Bá Vương nghịch nước, Y Tiêu cũng không giữ nó ở yên một chỗ được.
"Bé con, cái mông sạch sẽ, thân thể cũng thơm tho rồi, không chơi nữa nha?"
Nói hết lời, thái độ của đứa nít ranh chưa mọc lông măng này không chống đối cũng không hợp tác, Y Tiêu đành cưỡng ép vớt nó lên, cô vốn cho rằng nó sẽ khóc lóc ầm ĩ, nhưng đứa nhỏ lạ lùng này lại không khóc không nháo, chỉ nháy nháy cặp mắt nhỏ nhìn hết sức linh hoạt, da thịt cũng mịn màng thật đẹp!
Y Tiêu càng nhìn càng thích đưa tay ngắt nhéo nhào nặn cái mặt nhỏ nhắn kia, đứa bé cũng tốt tính cười khúc khích. Cô vò cho đến khi mặt mũi mĩm trắng trẻo biến thành đỏ rừng rực mới áy náy ngừng tay, sau đó lấy khăn tắm bọc lấy người oắt con.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Y Tiêu có chút đứng ngồi không yên, lỡ như Mông Nhỏ lại thả ra một đống xấu xí thì toi, cũng may oắt con chừa mặt mũi cho mẹ Tiêu, cứu cô ra khỏi nan đề.
Hai tay Sở Toàn xách bốn cái túi đầy, trên miệng còn ngậm một bao tã lớn, vừa trở về nhìn thấy hai đứa bé, một lớn một nhỏ chơi đến quên cả trời đất.
Lúc này, Y Tiêu đã tìm ra được cách dụ con nít là ném oắt con lên giữa không trung, trước đó cô còn lo lắng nó sẽ sợ nên không dám ném quá cao, thời gian dần qua cô phát hiện lá gan của đứa nhỏ này thuộc dạng mập, không biết "Sợ hãi" là cái quái gì. Bạn ném càng cao nó sẽ càng vui vẻ, đoán chừng đem nó ném ra ngoài Địa Cầu cũng sẽ cất tiếng cười khắp không gian.
"Cẩn thận kẻo nó bị em dọa tè ra quần bây giờ!"
Sở Toàn thực sự chịu không được hai người cả gan làm loạn bèn nhả bịch tã ra mở miệng ngăn cản, "Em tuyệt đối đừng xem đứa nhỏ này là thú cưng, chị còn phải đem nó giao nộp về sở, chị chỉ làm bảo mẫu tạm thời thôi, chờ thủ tục làm xong sẽ đưa nó