Y Tiêu kinh ngạc nhìn thanh đao sượt qua đỉnh đầu chỉ còn cách mặt vài centimet, nếu không thoát khỏi hai gã đàn ông trước mắt thì chỉ sợ 'dao trắng đâm vào dao đỏ rút ra', cô cấp tốc giơ chân đá về hướng một người, sau đó thừa thế nghiêng thân thể dịch lưỡi đao sáng loáng ra chỗ khác.
Nhưng cho dù Y Tiêu có thân thủ bất phàm, ba phen mấy bận đánh né cuối cùng cũng không thể tránh thoát được lưỡi đao sắc bén kia. Cô lách người không kịp liền cảm thấy trên trán ẩn ẩn đau, lấy tay sờ lên mặt vuốt xuống toàn là máu. Y Tiêu nhìn máu đỏ chảy xuôi theo đầu ngón tay mới cắn răng nghiến lợi nói:
"Được lắm, lão hổ không phát uy thì tụi mày xem tao là Hello Kitty a!"
Y Tiêu nói xong lập tức phi thân đạp một chân lên tường, một chân đá xuống khiến gã to xác đang định bắt cánh tay cô tức thời ngã lăn quay. Y Tiêu nhanh chóng cảm thấy thể lực sắp chống đỡ hết nổi mà mấy người kia vẫn tập kích trước sau báo hại cô suýt nữa lảo đảo ngã sấp mặt. Ngay lúc nguy cấp bỗng vang lên một tiếng súng...
"Cảnh sát! Dừng tay! Nếu không tôi nổ súng!"
Nghe giọng nói quen thuộc từ đằng xa truyền đến, Y Tiêu chợt cảm thấy toàn thân được buông lỏng, hai chân mềm nhũn ngã rầm trên mặt đất, mặc kệ bọn áo đen đào tẩu.
"Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu, em không sao chứ? Mau ngẩng đầu để chị xem, nhanh..."
Sở Toàn gấp đến độ không lo đuổi theo những kẻ bịt mặt kia, thấy Y Tiêu cúi đầu không nói, cô càng nóng vội ngồi xổm thì người kia đã vội vàng che mặt lại.
"Đừng đụng vào em, chị đi ra đi, đi ra! ..."
"Làm sao vậy, em để chị nhìn một chút, em muốn làm chị sợ chết luôn hay sao? Mau để chị xem một chút!"
"Không, chị đi ra đi... em không muốn chị nhìn thấy bộ dạng này..., xấu hổ chết đi được! ...Chị đi ra..."
Y Tiêu một bên nhỏ giọng nức nở, một bên đứt quãng nói càng khiến Sở Toàn lo lắng.
"Tiêu, để chị xem em bị thương ở đâu, có được không, ngoan nào!"
Sở Toàn học theo ngữ khí dạy con của ba người phụ nữ nhà họ Hàm, vất vả lắm mới mở ra được một cái lỗ xem xét thương thế của Y Tiêu.
"Có phải em bị hủy dung rồi không?"
"Mặt của em... Thế nào? ... Có phải rất xấu không?" Y Tiêu nhìn ánh mắt đầy yêu thương của Sở Toàn mà rớt nước mắt, "Em bị hủy dung..."
"Đừng nói nữa, chúng ta đến bệnh viện."
Sở Toàn nhìn vết máu loang lổ trên trán mà thương yêu không dứt. Cô cố nén đau đớn trong lòng, tay khẽ run dìu người kia đứng dậy rời khỏi hẻm nhỏ tối tăm. Có lẽ do nguy hiểm đến quá đột ngột, ai cũng không chú ý đến chiếc Mercedes-Benz đang dừng trước ngõ, đợi hai người các cô rời đi không lâu sau cũng chậm rãi mở máy.
Trên đường đến bệnh viện, Sở Toàn không ngừng hỏi thăm, an ủi, nhưng Y Tiêu lại lo lắng mình sẽ biến thành Chung Vô Diệm phiên bản hiện đại.
"Yên tâm đi, dựa vào bộ dáng xinh đẹp của cô bây giờ, tham gia tuyển hoa hậu cũng không có vấn đề gì."
"Có thật không, bác sĩ đừng lừa tôi?"
"Chúng tôi chưa bao giờ lừa gạt người bệnh, người đẹp chỉ cần tu bổ vết thương nhỏ này một chút tuyệt đối sẽ không để lại sẹo, ở đây chúng tôi đều là dân chuyên môn."
"Phiền anh nhanh một chút, chúng tôi còn có việc!"
Nghe bác sĩ trái một câu người đẹp, phải một tiếng mỹ nữ vợ nhà mình, Sở Toàn sớm đã nổi trận lôi đình hận không thể lập tức cầm băng dính nhét vào cái mồm ồn ào kia. Bác sĩ trẻ tuổi vốn đang thao thao bất tuyệt còn muốn phản bác, nhưng thấy sắc mặt đen đủi của chị gái xinh đẹp bèn thức thời ngậm miệng lại.
"Sở Toàn, chị nói tại sao hôm nay ở bệnh viện lại đầy mùi chua nhỉ?"
Y Tiêu vừa đi ra khỏi phòng cấp cứu liền che lấy vết thương rồi nháy mắt ra hiệu.
Sở Toàn mờ mịt, "Cái gì chua?"
"A-xít a-xê-tíc, vừa rồi có người ăn dấm không phải sao?"
"Tạ Sở Toàn, chị đang ghen chứ gì!" Thấy đối phương không nói lời nào, Y Tiêu đắc ý cười một tiếng, xong lại lo sợ bất an hỏi, "Sở Toàn, thật sẽ không để lại sẹo phải không?"
"Không phải ngay cả bác sĩ cũng nói là không sao rồi mà!"
Sở Toàn bất đắc dĩ mỉm cười, cả đêm lo lắng làm cô mỏi mệt vô cùng, đến giờ phút này nỗi âu lo mới giảm xuống mấy phần.
Vết thương trên trán Y Tiêu chỉ cần đụng ngón tay vào sẽ lộ ra huyết hồng trên băng gạc thô ráp, nhưng cô vẫn nhịn đau rồi dịu dàng mỉm cười, "Đừng lo lắng, chắc chắn sẽ để lại sẹo!" Giữa hành lang không bóng người, cô nhẹ nhàng đặt lên vết thương một nụ hôn.
"Nếu mặt em bị hủy, Sở Toàn chị sẽ còn muốn em sao?"
"Em nói xem? Nếu em xấu xí, chị nhất định sẽ đá em một phát, sau đó đi tìm người tuổi trẻ xinh đẹp!"
"Chị dám?" Đôi 'mắt hổ' trừng một cái rồi giơ cao móng vuốt nhỏ, cô tuyệt đối không phải Hello Kitty đâu!
"Cho dù có sẹo thì em vẫn là Y Tiêu của chị mà. Vả lại trên người chị cũng có rất nhiều sẹo, em cũng đâu có ghét bỏ, phải không?"
Trông thấy Y Tiêu lại bắt đầu giương nanh múa vuốt, cô vội vàng đè hai cánh tay của em ấy xuống, "Người ta nói xinh đẹp quá sẽ bị người khác đố kỵ, chị còn lo lắng người khác sẽ nhớ em, nên như vậy rất tốt! ..."
Sở Toàn xấu xa cười một tiếng rồi nhảy cách xa "cọp cái" của chúng ta ba thước.
"Đước lắm Tạ Sở Toàn, chị đợi đấy."
"Đừng nhốn nháo, đây là bệnh viện chứ không phải cái chợ!" Không đợi Y Tiêu nói hết lời, trong phòng bệnh xuất hiện người y tá, "Bị thương thành như vậy còn để bệnh nhân nhảy tưng nhảy loạn, cô làm người nhà kiểu gì vậy? Tranh thủ thời gian đến truyền dịch nào!"
Y Tiêu dừng lại thè lưỡi trêu Sở Toàn, "Sở Toàn, chị bảo cô y tá này ăn cái gì mà lớn, bộ dạng cứ như diễn viên hài vậy."
"Em lại không đứng đắn!" Sở Toàn trộm liếc mắt nhìn y tá quay người rời đi, sau đó tiến đến bên tai Y Tiêu, nhỏ giọng nói, "Đúng là hơi mập!"
"Làm gì mà hơi mập, chị nhìn đi, em lo lắng cô ta không bay lên được!"
"Bay?"
"Chẳng phải nói họ là thiên sứ áo trắng sao? Thiên sứ không phải đều có cánh sao?"
"Em..." Sở Toàn vô lực lắc đầu thở dài một tiếng, "Khi nào em mới có thể trở nên đứng đắn một chút đây, nhưng mà hôm nay đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc là ai đã công kích em?"
"Làm sao em biết được, họ vừa đến đã nói, 'Đánh... Ăn cướp... Ăn cướp' ..."
Y Tiêu một bên khuấy động bình nước đang nhỏ giọt, một