Chuyện gì xảy ra? Ngay cả bản thân Y Tiêu cũng chẳng rõ, người ta chỉ đi dạo thôi mà lại bị chặn đường chém nữa, cơ mà muốn chặt thì cứ chặt đi, đâu phải cô chưa từng bị ai đuổi gϊếŧ bao giờ. Lần đầu ở Las Vegas đối mặt với mười mấy cây súng máy cũng không làm cô sợ hãi, nhưng cô chưa từng nghĩ lần này lại bị 'thuyền lật trong mương', mấy con dao cùn thế mà chém trúng mình, tức quá tức mà, thật là quá mất mặt bên họ ngoại.
Qua mấy ngày truy lùng không chút tiến triển, bọn bịt mặt kia dường như đã bốc hơi khỏi nhân gian vậy. Mỗi khi nhìn thấy ấn ký trên trán, Y Tiêu giống như bị ai đúng vả vào miệng một cái, càng bức bối hơn nữa là Tư Vi còn lấy vết sẹo đó làm chất liệu sáng tác văn chương, lúc thì nói "Tiêu Tiêu lột băng gạc ra sẽ thành Nhị Lang thần có ba con mắt", một hồi lại bảo, "Trên đỉnh đầu Tiêu Tiêu có một vầng trăng khuyết, mặt hơi đen thêm một xíu sẽ là Bao Công chuyển thế " vân vân...
Người lớn ầm ĩ, người nhỏ cũng không yên lặng, từ khi trán Y Tiêu dán lên băng gạc, Tiểu Đô Đô càng quấn lấy cô, thỉnh thoảng còn thích thú dùng tay chỉ chỉ ý bảo cái miếng trắng trắng đó không khác tã lót của nó là bao. Tuy nói mẹ Tiêu rất thích con gái rơi từ trên trời xuống này nhưng mặt mũi của cô như vầy thì làm sao bảo vệ được nó. Rơi vào đường cùng nên cô chỉ có thể để con lại cho hai chị rồi trở lại căn chung cư nhỏ. Lần này, người vui nhất chính là Sở Toàn, không có oắt con giành vợ thì làm sao có thể không vui?
Ngược lại Y Tiêu vốn không chịu ngồi yên càng cảm thấy ức chế, cô không muốn vác gương mặt hốc hác này ra đường tản bộ, chỉ có thể cả ngày ở nhà làm 'nữ công gia chánh', cũng không biết là từ lúc nào cô lại thích 'tranh thêu chữ thập'. Người đã quen múa đao thương mỗi ngày, lần đầu tiên cầm kim chỉ cũng khá ra dáng thiếu nữ. Ban đầu cô thêu hoa cỏ đơn giản, chẳng mấy chốc tay nghề thuần thục thêu thêm vài loài động vật tương đối khó, thêu người càng thêm tinh xảo, cho dù là hiền thê Tư Hàm cũng cảm thấy không bằng.
Ngày hôm đó, Y Tiêu đang hết sức chuyên chú công việc trên tay liền nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên dồn dập.
"Đến ngay, đến ngay, chị đúng là quen cái thói ra ngoài không thèm mang theo chìa khoá, làm em thêu hư rồi này...!"
Y Tiêu lẩm bẩm đi tới cửa phòng, kim khâu ném đầy đất, lúc mở cửa nhìn thấy người tới mới vội vàng nuốt nửa câu còn lại vào cổ họng.
Người đứng ở trước cửa không quen thuộc như cô nghĩ, song cũng không thể coi là lạ lẫm, nhìn gần thì giống Ngô Ngạn Tổ (*), nhìn xa xa thì thấy giống Dư Văn Lạc (**), đây không phải là anh vợ của mình thì là ai vào đây?
"Y tiểu thư, xin chào, tôi là..."
"Trần tiên sinh, anh trai của Sở Toàn, chúng ta... Chúng ta đã từng gặp nhau..."
Y Tiêu nhìn khuôn mặt tuấn tú tươi cười rạng rõ của Trần Kính Hiên chợt cảm thấy chột dạ, mồm mép cũng không lưu loát, "Đúng rồi, Sở Toàn không ở nhà, chị ấy... chị ấy đang ở sở cảnh sát..."
"Tôi biết, tôi đến xem em ấy cần gì nữa không, tôi có thể vào không?"
"Đương nhiên, mời vào..." Y Tiêu cố gắng nhếch miệng mỉm cười nhường lối đi cho anh vợ, sau đó âm thầm lau mồ hôi rồi đóng cửa lại, "Sở Toàn có biết Trần tiên sinh đến không?"
"Tôi không nói với em ấy, muốn đến là đến thôi... à, thương tích của cô là...?"
Trần Kính Hiên vừa vào nhà liền dáo dác nhìn xung quanh, gã cầm lấy khung hình trên bàn trà nhìn một cái, khi thì ngó ngó Long nhi, Quá nhi, Đại Điêu, cuối cùng chỉ vào trán Y Tiêu hỏi.
"Bất cẩn bị mèo cào đó mà.", Y Tiêu lúng túng sờ lên vết thương, "Trần tiên sinh, anh ngồi chơi một lát nhé..."
"Cô là bạn của Sở Toàn thì cũng là bạn của tôi, sau này không cần phải khách khí, gọi tôi là Kính Hiên được rồi, tôi có thể gọi cô là Y Tiêu chứ?"
"Đương nhiên, anh muốn uống trà hay cà phê?"
Y Tiêu lúc nào cũng chú ý đến nhất cử nhất động của Trần Kính Hiên và cẩn thận tiếp đãi. Đến khi ánh mắt của anh vợ thoáng trôi về hướng phòng ngủ, lòng cô như có cơn bão cấp 7 nổi lên, cô lập tức tìm chủ đề đánh lạc hướng sự chú ý của gã.
"Không vội, tôi uống nước sôi để nguội được rồi!" Trần Kính Hiên cầm tranh thêu chữ thập trên trên ghế sofa, "Y Tiêu đúng là giỏi, đây là Sở Toàn sao?"
Y Tiêu không bỏ qua cái nhíu mày chớp nhoáng của Trần Kính Hiên, "Đúng vậy, con gái đều thích mấy thứ đồ chơi nhỏ này, Sở Toàn cũng thích nhưng sở cảnh sát có quá nhiều việc, tôi cũng nhàn rỗi không làm gì nên thêu một bức cho chị ấy..."
"Tiểu Toàn nhà chúng tôi vụng về từ nhỏ. Chẳng hạn như chuyện nhà cửa, nếu trong nhà chỉ có một mình em ấy thì nhất định sẽ không được gọn gàng sạch sẽ như thế. Lúc trước tôi còn phân vân không biết có nên mời thêm giúp việc, nhưng mà con bé này đã quen ở một mình... Mặc dù tình cảm của hai người rất tốt, nhưng tôi chưa bao giờ thấy qua em ấy sống chung với ai lâu đến vậy, xem ra Y Tiêu cô đối với Tiểu Toàn thật đúng ngoại lệ..."
"Do tính tình của chúng tôi hợp nhau thôi, bạn tôi mới tặng một bình trà Thiết Quan Âm, anh uống thử xem..."
Y Tiêu lấy ra ấm trà, cô không muốn dây dưa vấn đề sống chung này. Trần Kính Hiên trông có vẻ bình thản nhưng lúc nói chuyện lại giấu giếm sát cơ, Y Tiêu ứng đối lưu loát nhưng cũng không dễ dàng, chỉ chốc lát sau đã cảm thấy như ngồi bàn chông vô cùng khó chịu, cũng may Sở Toàn đúng giờ về nhà giải vây giúp cô.
Vì đã bắt được tâm tư của Trần Kính Hiên, a không, là bắt được tâm tư của anh vợ nên Y Tiêu chủ động xin lui để chuẩn bị khoe tài nấu nướng cho bên nhà mẹ Sở Toàn thưởng thức.
"Nấu ít thôi, ba người ăn không nhiều, anh ấy cũng ăn không nhiều..."
Y Tiêu bị âm thanh bất thình lình dọa hết hồn, "Sao chị đi mà không có chút tiếng động nào vậy hả, làm em sợ chết khiếp!"
"Ai bảo em suy nghĩ quá nhập thần làm gì."
Sở Toàn nói xong rồi đưa tay tự nhiên ôm bờ eo thon.
"Đứng đắn chút đi, cẩn thận trong nhà có