Đan Dao cười cười, cũng không nói gì thêm.Hoa bà bà nhàn nhạt thở dài một hơi: “A Dao! Nữ đệ tử tên Thủy Linh này không phải là vật trong ao, nếu như nửa đường không vẫn lạc, ngày sau nhất định sẽ là cường giả một phương.
Giao hảo cùng Thủy Linh tuyệt đối trăm lợi mà không có hại, thừa dịp bây giờ Thủy Linh là cánh chim không gió, ngươi phải nắm thật chắc.
Mặt khác, bắt đầu từ ngày mai, ta muốn đem cách bày trận ngăn địch trong Bách Hoa cốc, phương pháp luyện chế nước hoa, son phấn cùng với tuyệt kỹ phòng thân của cốc chủ ‘Phi Hoa Trục Điệp’ cùng nhau truyền thụ cho ngươi.
Ngươi phải dụng tâm học tập, biết không.”Đan Dao cả kinh: “Bà bà! Ngài…..”“Thời gian của ta không còn nhiều, tư chất ngươi lại quá bình thường.
Nếu không dành thời gian, chỉ sợ không kịp.”Đan Dao vào Bách Hoa cốc 8 năm, tu vi của Hoa bà bà không đột phá chút nào.Trước kia là Tụ Nguyên trung kỳ, bây giờ vẫn là Tụ Nguyên trung kỳ.Tuổi thọ cao nhất của tu sĩ Tụ Nguyên cảnh cao nhất tối đa chỉ có 400 tuổi, mà Hoa bà bà đã sống 388 tuổi.Hoàng Tuyền Lộ tận, mệnh không lâu dài.Sống đến cái tuổi này, Hoa bà bà cũng không sợ hãi cái chết.Trong lòng bà thứ duy nhất không thể bỏ xuống được chính là Đan Dao.Vào Bách Hoa cốc 8 năm, dù bà có hết lòng dạy bảo, tu vi Đan Dao từ đầu tới cuối cũng chỉ giậm chân ở Tôi Thể cảnh sơ kỳ.Mà đệ tử nhập môn cùng thời với Đan Dao, kém nhất cũng đều tiến vào Tôi Thể cảnh hậu kỳ, còn có mấy đứa đã đột phá lên Luyện Khí cảnh.Tốc độ tu luyện kiểu này, so với lúc trước bà nhập môn còn bết bát hơn.Hoa bà bà lo lắng sau khi mình đi, Đan Dao không có cách nào có thể gánh vác vị trí cốc chủ Bách Hoa cốc, còn phải chịu đựng đệ tử cùng thế hệ khi dễ.Hoa bà bà biết mình vô vọng đột phá, bà muốn nhân lúc còn một chút thời gian cuối cùng, chỉ điểm Đan Dao tu luyện thật tốt, để cho con đường mà trong tương lai Đan Dao có thể dễ đi hơn chút.Đan Dao là người mang tuyệt thế công pháp, sao lại quan tâm cái gì mà tuyệt kỹ ‘Phi Hoa Trục Điệp’?Nhưng nhìn khuôn mặt ngày càng già yếu của Hoa bà bà, Đan Dao đành gật đầu: “Được! Bà bà