Tăng thêm 2 năm này, Đan Dao đã vào Thất Tinh cung vừa vặn tròn 10 năm.Mười năm trồng cây, trăm năm trồng người, thời gian trôi qua thật là nhanh.Trong 2 năm này, cô đã đem các đại sơn phong của Thất Tinh cung đánh dấu lại mấy lần, thu hoạch rất nhiều thiên tài địa bảo và bí tịch tu luyện.Trong thời gian đó, nhiều lần tu luyện lúc nửa đêm, Đan Dao lấy thân phận người đeo mặt nạ chỉ điểm Thủy Linh tu luyện.Không thể không nói, Thủy Linh đi theo con đường tu luyện của thiên tài.Chẳng những đem Dao Quang kiếm tu đến đại thành, mà không lâu gần đây Thủy Linh đã đột phá đến Luyện khí đỉnh phong.Chỉ cách Tụ Nguyên cảnh một bước nữa.Mà 2 năm này, Đan Dao cũng tiến bộ rất nhanh chóng.Bởi vì đánh dấu ra được một viên Băng Phách Ngưng Tuyết Đan chí âm chí hàn, có dược lực vô cùng cường đại, nó đã giúp Đan Dao tăng linh lực đến mấy trăm năm.Đan Dao có thể thể liên tục đột phá hai tiểu cảnh giới, từ Ngưng Anh trung kỳ lên thẳng Ngưng Anh đỉnh phong.Khoảng cách đến đỉnh kim tự tháp ở Đông Vực, Động Hư cảnh, chỉ cách một bước chân vào cửa.Nhưng mà muốn bước chân qua cánh cửa này, thì không có dễ dàng như vậy.Dù sao thì con đường tu luyện, cảnh giới càng cao, đột phá lên càng khó khăn.Bao nhiêu cường giả Ngưng Anh đỉnh phong bị kẹt lại cảnh giới này mất trăm năm, không thể đột phá.
Cuối cùng hao hết thọ nguyên, nuốt hận mà kết thúc.Đan Dao không có vì vậy mà kiêu ngạo tự mãn, ngược lại càng tu luyện thêm dụng tâm.Tối hôm đó, Đan Dao vận chuyển một đại chu thiên Minh Ngọc Công xong, đang muốn đi về nghỉ ngơi.Ngẩng đầu lên nhìn trăng sáng nhô cao, mênh mông như nước, không khỏi nhìn thêm: “Ánh trăng sáng sủa, hương thơm xung quanh nhàn nhạt bay lượn, vô cùng đẹp.
Trồng hoa ở Bách Hoa cốc, cũng chỉ có chút tốt đó thôi.”Đúng lúc này, Đan Dao cảm ứng được có hai cổ khí tức tà ác không ngừng tới gần Dao Quang phong, Đan Dao nhếch miệng cười: “Không biết sống chết.”Bên ngoài Dao Quang phong, hai thân ảnh màu đen đứng ở giữa không trung.Một người trong đó sợ hãi nói: “Sư huynh, chúng ta thật sự động thủ