Chương 2: Ngắm huyệt nhỏ
Trans: Penicillin - bé con 3 tủi, ủa, bé có biết H là gì đâu?
May là anh không chú ý đến biểu cảm hoảng loạn trên mặt Du Hoạ, toàn bộ tâm trí anh đều đang bị thu hút bởi thân thể đang bày ra trước mặt
Nơi sâu thẳm nhất giữa đôi chân trắng mịn là một bụi cỏ thưa thớt, hai lớp thịt mềm mại thơm ngon mọng nước bị che lấp dưới bụi cỏ, độ cong của chú sò nhỏ khiến người ta hận không thể tách đôi chân đang khép chặt đó ra rồi nhìn ngắm cảnh xuân tươi đẹp.
Anh nghĩ vậy, rồi cũng làm như vậy.
Hai tay anh giữ lấy mắt cá chân Du Hoạ, nhẹ nhàng nâng cao, có ý muốn để cô lộ ra hoa huyệt được che giấu giữa hai chân.
“Đừng!”
Thấy huyệt nhỏ ướt đẫm sắp lộ ra trước mặt anh, Du Hoạ không kịp nghĩ làm thế nào để che đi vết tích trên sofa, giật mình đưa tay ra ngăn lại.
Anh nhìn đôi bàn tay nhỏ trên cổ tay mình, nhếch khóe môi, hỏi ngược lại: “Tại sao?”
Du Hoạ ngẩn người, cặp chân mày mỏng cau lại, nghĩ cả buổi cũng không ra lý do.
Cũng không thể… nói cho anh biết là vì bản thân có suy nghĩ dâm đãng muốn anh chơi đùa với ngực mình nên ướt đâu nhỉ.
“Là vì… là vì… không được nhìn…”
Ngốc quá.
Anh nhìn cô người mẫu nhỏ bối rối cả buổi chỉ nặn ra được một câu như vậy, không kiềm được mà cười thầm trong lòng.
Quần áo kêu cởi là cởi, ngay cả huyệt suýt nữa bị nhìn thấy rồi mới phản ứng lại được, đúng là không có chút phòng vệ nào với người lạ.
Dường như anh chẳng có có chút cảm giác nào gọi là “đối với cô người mẫu nhỏ mà nói, anh cũng là người lạ”.
Một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ ngay trước mắt sao lại không thưởng thức chứ?
Anh thu đuôi sói lại, nhẹ nhàng làm công tác tư tưởng với cô người mẫu nhỏ: “Nghe Ôn Lâm nói, em là sinh viên Viện mỹ thuật Giang Thành?”
“Vâng.”
“Trước đây ở trường có luyện tập qua với mẫu khoả thân thật sự không?”
Tuy cảm thấy tư thế trò chuyện bây giờ của bọn họ có chút kỳ lạ, Du Hoạ vẫn nghiêm túc trả lời: “Giáo viên có mời người khác đến lên lớp một tiết, người mẫu là nam, lúc vẽ… em không dám nhìn anh ta, thế nên vẽ không đẹp.”
“Muốn biết làm thế nào đối diện với người mẫu khác giới không?”
Du Hoạ do dự gật đầu.
“Trước tiên phải hiểu rõ, bất kể là tượng điêu khắc hay là người thật, đối với hoạ sĩ mà nói thì đều là tác phẩm mà họ chuẩn bị thể hiện ra trên giấy vẽ.
Người mẫu chuyên nghiệp sẽ phối hợp với yêu cầu của hoạ sĩ để tạo ra một hiệu quả nghệ thuật như họ mong muốn.
Hoạ sĩ chuyên nghiệp cũng không nên dùng thành kiến vốn có mà xem nhẹ người mẫu của mình, người mẫu là nguồn cảm hứng của hoạ sĩ, khi hoạ sĩ có thể đối diện với đường nét cơ thể của người mẫu, có một kiến thức cực kỳ rõ ràng về tỉ lệ cơ thể, lúc vẽ sẽ không có thêm các suy nghĩ đen tối dư thừa.”
Du Hoạ đỏ mặt, xấu hổ mãi không thôi.
Cô đúng là quá không chuyên nghiệp rồi.
“Bây giờ, tôi cần tìm hiểu rõ ràng hơn về người mẫu của mình.
Vậy nên, nâng chân lên để tôi xem, hửm?”
Mặt Du Hoạ ửng đỏ, không trả lời, thế nhưng sức lực trên tay rõ ràng đã lỏng đi.
Anh biết cô bị thuyết phục rồi.
Anh chậm rãi nới lỏng bàn tay đang nắm chặt cổ tay mình của Du Hoạ, sau đó để cô tự giữ lấy mắt cá chân mình, còn tay anh thì giữ lấy cổ tay cô, nắm tay cô nâng cao chân lên, hệt như cô người mẫu nhỏ đang chủ động nắm lấy mắt cá chân cho anh xem cô bé của mình.
Giống như trong tưởng tượng của anh, hoa huyệt của cô người mẫu nhỏ mềm mại hồng hào, lông mỏng và ít cùng hai cánh hoa đầy đặn đang bảo vệ động nhỏ thật kỹ càng, chỉ thấy được một cái khe nhỏ hẹp.
Bây giờ bên trong khe nhỏ hẹp đó đang từ từ tiết ra chất dịch óng ánh, thấm ướt cả vùng giữa hai chân.
Vậy mà đã ướt rồi?
Cổ họng anh lập tức siết chặt.
Lúc này đây, cả người Du Hoạ gần như bị gập lại, tầm nhìn hoàn toàn bị hai chân mình chắn lại, tuy không thấy được biểu cảm của anh, thế nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt sáng rực đang quét lên đoá hoa nhỏ của mình.
“Tự ôm chặt lại.”
Anh buông đôi tay đang giữ cô ra, Du Hoạ được yêu