Chương 60: Vỗ về
Trans: Penicillin - bé con 3 tủi, ủa, bé có biết H là gì đâu?
Dũng khí hệt như một quả bong bóng đang phồng lên nhanh chóng, thế nhưng không thể che miệng lại nên cũng thoát khí rồi xẹp xuống.
Du Hoạ hối hận rất nhanh.
Sống trong một gia đình đơn thân nuôi dưỡng đã lâu, ngoài việc giao lưu ít ỏi với giáo viên nữ lớn tuổi trong trường thì cô hoàn toàn không có kinh nghiệm tiếp xúc với nữ trưởng bối*, chắc lúc gặp bác gái ngay cả chuyện cũng không biết tìm chủ đề đâu ra mà nói, chào hỏi xong thì không nói được gì nữa.
*Trưởng bối: bề trên, bậc cha chú
Huống chi, đó lại là mẹ của Giản Mặc Thư…
Nói một cách công bằng thì khoảng cách giữa cô và thầy Mặc Thư cũng khá lớn, một người là sinh viên đại học nghèo nàn đến giờ vẫn còn nợ nần chút đỉnh, một người là hoạ sĩ có sự nghiệp đàng hoàng, lúc ban đầu cô dùng thân phận là một người mẫu khoả thân để xuất hiện bên cạnh thầy Mặc Thư, sự tiếp xúc qua lại của hai người căn bản đều được bồi đắp bởi phim người lớn, nhỡ bác gái mà hỏi đến chuyện yêu đương của bọn họ thì phải giải thích thế nào đây?
Lỡ như bác gái không thích cô, vậy phải làm sao…?
Ngay lập tức, đầu Du Hoạ rối tung hết cả lên.
Thế nhưng cô nhìn Giản Mặc Thư nói qua nói lại với mẹ Giản trong điện thoại rồi sắp xếp xong thời gian, cô hé hé miệng, cuối cùng vẫn không nuốt lời.
“Con trai ơi! Có ảnh của con dâu không, gửi mẹ xem xem!”
Giọng mẹ Giản tràn đầy hưng phấn, còn có một loại cảm giác xúc động vì cuối cùng cũng “gả” được con trai mình đi.
Bố Giản ngồi kế bên chịu hết nổi, thúc thúc cánh tay mẹ Giản, nhỏ giọng khuyên: “Không phải tuần sau là có thể gặp rồi sao, làm gì mà gấp vậy, cẩn thận dọa con gái nhà người ta.”
Mẹ Giản bấm giữ rồi trừng mắt: “Tôi có thể không gấp sao! Đây là lần đầu tiên con trai ông kết bạn với con gái đó, làm bố mẹ như chúng ta không thể không giúp một tay! Nếu mà để con bé chạy mất, đợi nó tìm được người tiếp theo nói không chừng tôi đã nằm dưới mồ rồi----”
“Nói bậy!” Mặt bố Giản nghiêm túc lại: “Hừ hừ hừ---”
“...” Tuy mẹ Giản không nói gì nhưng vẫn phối hợp hừ hừ hai tiếng, quay đầu sang lại hối thúc Giản Mặc Thư phía đầu dây bên kia.
Không gấp là không thể nào được.
Từ nhỏ đến lớn, Giản Mặc Thư đều không biểu hiện sự hứng thú quá nhiều với người khác giới, một lòng cắm đầu vào nghệ thuật, rõ ràng là có một gương mặt mang gen trội nhưng lại độc thân mười mấy năm.
Mấy năm trước mẹ Giản còn tích cực bày ra vài cuộc xem mắt, vậy mà lần nào gợi chuyện ra với Giản Mặc Thư cũng bị anh “trả hàng” về hết, nói trước ba mươi tuổi hoàn toàn không có khả năng, còn bảo mẹ Giản đừng phí công, sau đó mẹ Giản cũng thờ ơ luôn.
Thế nên hơn một tháng trước, tài xế mách nhỏ với bọn họ Giản Mặc Thư đưa một cô gái từ căn hộ về Viện mỹ thuật Giang Thành, mẹ Giản cũng không quan tâm mấy, còn cười con trai mình tuổi này chắc cũng có thể làm chú của con gái nhà người ta rồi.
Hoàn toàn không thể ngờ rằng cây vạn tuế mình nuôi nấng hai mười tám năm thật sự