Chương 69: Phiên ngoại Đêm tân hôn 1
Hôn lễ ngày đó của Giản Mặc Thư và Du Họa quả thực khiến người ta được một phen kinh diễm.
Áo choàng hoa văn mờ cùng được thêu hoa sơn tra rủ xuống mắt cá chân, tại vị trí xương quai xanh được xếp lại thành những nếp uốn đều đặn, dùng kim cài bảo thạch tinh xảo cố định vòng trước ngực, phối hợp với quần áo và trang sức lộng lẫy bên trong, tựa như hai thiên thần dắt tay nhau đi trong bức tranh sơn dầu.
Trước ánh mắt chứng kiến và sự chúc phúc của mọi người, bọn họ giúp nhau đeo chiếc nhẫn cưới đã tốn công làm theo yêu cầu cho đối phương - có phân biệt tên của hai người Thư, Họa, kiểu dáng khuôn còn được khảm kim cương làm thành sách và khung ảnh lồng kính, đeo lên ngón áp út cho nửa kia đại diện cho dấu ấn của chính mình.
Qua một nụ hôn dài là tiệc rượu náo nhiệt, địa điểm tổ chức ngay tại khách sạn lớn Ngũ Tinh ở Giang Thành, chỉ có người thân và bạn bè có qua lại thân thiết được mời tới.
Tuy rằng tiệc rượu đã cố bắt đầu sớm hơn nhưng vẫn không thể tránh được việc ầm ĩ tới hơn mười giờ đêm.
Hai người vất vả lắm mới trở lại nhà mình, Du Họa vừa vào cửa phòng ngủ đã bổ nhào tới giường lớn trải người ra thành một cái bánh.
Giản Mặc Thư chậm chập đi qua, đứng ở bên giường vỗ vỗ cô: "Đi tắm rửa trước, thay quần áo xong rồi lên giường ngủ tiếp."
"Hic... Nhưng mệt lắm rồi."
Du Họa không tình nguyện vùi mặt vào bên trong đám chăn, hai tay bơi loạn xạ trên giường, áo choàng sau lưng cũng đập theo, nhìn qua giống như một con thiêu thân màu trắng vùng vẫy giãy chết.
Giản Mặc Thư ngăn cản lại, nhếch môi lên: "Vậy em... muốn anh giúp em tắm ư?"
"!"
Nghe thấy thế, Du Họa lập tức ngoảnh đầu lại: "Đâu có! Em chỉ muốn nghỉ ngơi chút xíu, anh trước đi, anh đi trước đi!"
Giản Mặc Thư nhìn cô gái nhỏ cào mép giường đẩy mình qua một mé giường khác, khắp người đều tỏ rõ ý từ chối tắm uyên ương, anh khẽ cười một tiếng rồi tha cho cô.
Anh quay người đi đến cửa phòng tắm, cúi đầu ngửi cổ áo, cực kỳ ghét bỏ mùi rượu trên người.
Vì để tránh uống say mà bỏ lỡ đêm tân hôn, đêm nay rượu Champagne trong ly của anh tại tiệc rượu đều là nước mật ong, nhưng vẫn luôn cứ mấy tên khốn kiếp không biết điều ỷ vào việc anh sẽ không giở giọng, liên tục nhiều lần sán tới rót rượu định khiến cho anh say khướt.
Đương nhiên suốt cả buổi anh cũng không uống nhiều quá năm chén.
Giản Mặc Thư khinh thường, quăng tên Ôn Lâm và cả đám bạn hồ bằng cẩu hữu* vào danh sách ghi thù, đi tới trước cửa phòng tắm riêng trong phòng ngủ phụ thì bắt đầu cởi cúc.
*Hồ bằng cẩu hữu: Đám bạn suốt ngày nhậu nhẹt chơi bời, không làm chuyện gì tử tế.
Tiếng vải ma sát sột soạt truyền tới, Du Họa nghiêng đầu qua thì thấy người đàn ông đang cởi quần áo trên người.
Du Họa thưởng thức vóc dáng hình giọt nước của người đàn ông, ánh mắt theo sau lần lượt chuyển từ áo choàng màu đen cùng với đồ vest rơi xuống đất cùng với cơ thể màu mật ong, từ bả vai một đường trượt xuống dưới, đến tấm lưng cường tráng đằng sau rồi đến vòng eo công cẩu, cuối cùng xuống chút nữa... là quần lót tứ giác còn sót lại.
Đang rình trộm thì gặp phải cản đường, Du Họa không vui vẻ cho lắm, ánh mắt dán chặt vào vật ngạo nghễ ưỡn lên trên hông hẹp, hận không thể hóa thành hạt gắn lên trên kéo thứ đồ lót vướng víu kia xuống.
Ánh mắt sau lưng nóng rực như vậy, Giản Mặc Thư muốn không nhận ra cũng khó, anh quay đầu thì đối mắt với đôi mắt sáng rực lên của Du Họa, cùng với chữ viết rõ ràng trong ánh mắt Cởi mau đi, không khỏi cười nói: "Thế này còn chưa đủ cho em nhìn sao?"
Du Họa tự dưng nhớ đến thời điểm lúc trước cô đến nhận lời mời làm người mẫu của anh, cô cũng cởi hết chỉ chừa lại áo lót quần lót, hỏi anh như vậy có được không? Khi đó cô hoàn toàn không ngờ tới ngay một năm sau hai người lại đổi vai diễn cho nhau rồi.
Thật sự là phong thủy luân chuyển* nha.
*Phong thủy luân chuyển: Không ai có thể may mắn cả đời này cả, sẽ có lúc uống nước cũng bị giắt kẽ răng, có lúc lên voi cũng có lúc xuống chó, ý chỉ chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Lúc trước anh trả lời cô thế nào ấy nhỉ?
Du Họa nằm lì trên giường phất tay: "Thiếu, chưa đủ, cởi sạch!" Rất có khí thế của phú bà vung tiền như rác.
Giản Mặc Thư nhịn cười, dứt khoát quay người đưa lưng về phía cô, một tay len vào trong mép quần lót, ngón cái cong lên vén quần lót lên lộ ra đường nhân ngư cực sâu.
Quần lót được cởi ra từng chút một, vật nam tính rũ xuống giữa hai chân lộ rõ trong không khí, khẽ động trước sau theo động tác gập eo nhấc chân.
Du Họa nhìn chằm chằm vào gậy thịt to lớn, nó còn hùng vĩ hơn thứ ngày thường mặc sức va chạm nơi giữa hai chân cô. Giờ phút này, côn thịt rõ ràng cực kỳ yên tĩnh, hai hòn bi ở trạng thái ngủ đông, ẩn trong bụi cỏ, những đường gân xanh dữ tợn ẩn dưới trên làn da màu đỏ tím, bao quanh gậy thịt đang hơi vểnh lên, mà ngay cả quy đầu luôn ngập tràn tính công kích ngày trước cũng hướng thẳng xuống đất, ngoan ngoãn đâu vào đấy.
Đối diện với vật cứng, Du Hoạ lại cảm thấy có chút mỹ cảm nghệ thuật.
Nhìn cơ bắp phân bố hoàn hảo trên cơ thể người đàn ông, nếu người cô đối diện trong tiết hội họa nhân thể thời đại học chính là thầy Mặc Thư khỏa thân, cô có thể sáng tác một bức tranh nổi tiếng thế giới ngay tại chỗ.
Cô liếm khóe môi, kẹp chân lại cảm thán: Chà chà, thầy Mặc Thư thật là đẹp trai lại hữu dụng.
Du Họa nhìn chằm chằm vật dưới đũng quần rất sung sướng, Giản Mặc Thư lại bị cô nhìn đến mức một trận khô nóng ở bụng dưới.
Anh đè nén ngọn lửa nóng dữ dội, hơi nheo mắt lại: "Họa Họa ở xa như vậy mà có thể