Chương 8: Đạo cụ dương vật giả?
Trans: Penicillin - bé con 3 tủi, ủa, bé có biết H là gì đâu?
“Cọ đến khi nào lên đỉnh mới được dừng.”
Giản Mặc Thư tàn nhẫn rút người lại rời đi, ngồi trước giá vẽ nhìn Du Hoạ chưa thoả mãn nhu cầu không chịu được mà vặn vẹo.
Thấy Giản Mặc Thư thật sự không quan tâm cô nữa, Du Hoạ chỉ còn cách uất ức bắt đầu tự xử thỏa mãn bản thân.
Hai tay Du Hoạ nắm lấy ngực mình, học lại dáng vẻ lúc nãy của Giản Mặc Thư rồi bắt đầu vân vê.
Cánh tay Du Hoạ nhỏ hơn rất nhiều so với Giản Mặc Thư, một tay hoàn toàn nắm không hết, thế là từng chỗ hở lớn trắng như tuyết không thể tránh được việc tràn ra khỏi những kẽ ngón tay cô, ngay cả đầu ngực xinh đẹp kia cũng không thể phân biệt được đang bị ngón tay nào ấn lấy.
Bầu ngực phía trên Du Hoạ còn lo chưa xong, hoa huyệt ở dưới sớm đã đói khát không thể kiên nhẫn thêm mà tiết ra từng đợt từng đợt dâm thuỷ. Tiếc rằng Du Hoạ chỉ có hai tay, đoá hoa nhỏ nhắn đáng thương chỉ có thể hút chặt lấy túm lông khi nãy Giản Mặc Thư đưa vào, muốn làm dịu lại sự ngứa ngáy sâu trong cơ thể mình.
Du Hoạ không nhịn được nhìn Giản Mặc Thư cầu cứu, thế nhưng lại phát hiện Giản Mặc Thư đã cầm bút chì lên rồi bình tĩnh thong thả bắt đầu vẽ.
Du Hoạ nghĩ đến chuyện mình vẫn đang làm công việc người mẫu, chỉ có thể tiếp tục xoa nắn ngực mình, nhẹ nhàng dang rộng hai chân, cố gắng hết sức có thể đâm những túm lông dưới thân mình vào bên trong đóa hoa nhiều hơn, sau đó rung mông trên thảm cọ từ trước ra sau.
Giản Mặc Thư ngồi trước giá vẽ không hề bình tĩnh ung dung như Du Hoạ nghĩ, nhờ tấm gỗ che chắn, chiếc gậy thịt đang ngẩng cao đầu đang toả hơi nóng đã được thả ra, quy đầu chỉ thẳng vào Du Hoạ.
Thứ được vẽ trên giấy cũng hoàn toàn không phải dáng vẻ xoa ngực, ma sát cô bé của Du Hoạ lúc này, mà là hình ảnh dâm đãng của Du Hoạ khi giữ lấy ngực mình rồi ôm lấy chiếc gậy thịt của anh đưa vào giữa khe ngực, rưng rưng sắp khóc đưa lưỡi muốn liếm quy đầu của anh.
Cảm giác căng lên đau đớn của chiếc gậy thịt không được giải toả càng lúc càng rõ ràng, bàn tay cầm bút chì của Giản Mặc Thư cũng bắt đầu không nắm bắt được sức lực, đầu bút phát ra tiếng “rắc” nhẹ, gãy mất.
Du Hoạ đang khóc không ra nước mắt mà cọ lấy túm lông hoàn toàn không thể “giải khát” kia thì nghe thấy giọng nói tự nhiên như không của anh:
“Tự làm được không?”
“Không được, chỗ đó không làm được, ngứa…”
“Chỗ tôi có một chiếc dương vật giả, ma sát giúp em một chút, được không?”
“Dương vật… giả?” Du Hoạ mở miệng, tưởng tượng đến cảnh đó.
Nếu không cẩn thận đâm vào, chắc chắn sẽ đau lắm nhỉ…
“Đừng sợ, chỉ ma sát bên ngoài thôi, không vào trong đâu.”
“...Ừm.” Du Hoạ đồng ý rồi.
Thầy Mặc Thư sẽ không làm hại cô đâu.
“Bây giờ, tự quỳ ghé xuống thảm.”
Du Hoạ làm theo, thân trên đè lên thảm lông, hai chân quỳ gộp lại, eo lõm xuống, đẩy bờ mông nhỏ lên cao.
Tiếng bước chân vang lên phía sau, ngay sau đó, hai cánh hoa đang khép chặt bị tách ra, một chiếc gậy lớn dính sát vào.
Du Hoạ nóng đến mức run lên một cái.
Thật, thật quá.
Bất kể là nhiệt độ nóng hổi hay từng đường gân xanh trên thân chiếc gậy mà cô lờ mờ cảm nhận được, đều có cảm giác rất thật, nếu không biết đây là dương vật giả, cô thật sự tưởng rằng đây là một chiếc gậy thịt thật sự!
“Nằm đàng hoàng.” Giọng nói khàn khàn trầm thấp của Giản Mặc Thư vang lên.
Huyệt nhỏ của Du Hoạ bị chiếc gậy vỗ vỗ, thứ nước trong suốt bắn ra tung toé, thấm vào tấm thảm phía dưới.
Cô quỳ tại chỗ, ngoan ngoãn đợi chờ động tác của Giản Mặc Thư, chỉ có điều chiều miệng nhỏ nhắn giữa hai chân đã từ từ mút lấy dương vật giả, muốn đến mức không thể chờ đợi được nữa rồi.
Có lẽ là ảo giác…
Cứ cảm thấy...chiếc dương vật giả đó hình như càng ngày càng nóng lên rồi?
Không đợi Du Hoạ nghĩ nhiều, dương vật giả đã nhanh