Chương 9: Cùng nhau học tập
Trans: Penicillin - bé con 3 tủi, ủa, bé có biết H là gì đâu?
“Đây là tạo hình buổi chiều, em thích ứng trước đi.”
Chiếc tạp dề màu trắng, độ dài trên đầu gối Du Hoạ một chút, đường viền được khảm hoa màu hồng phấn, vị trí ngay cô bé của cô còn có một chiếc túi nhỏ, cũng có viền hoa.
Lúc này Du Hoạ từ trên xuống dưới chỉ có một vị trí quan trọng là huyệt nhỏ được che lại, bờ mông nhỏ cong cong và hai quả đào đều bị lộ ra ngoài không khí.
Du Hoạ phản xạ có điều kiện ngẩng đầu nhìn cánh cửa sổ sát đất trong phòng khách, phát hiện rèm cửa đều bị kéo lên hết, thế nhưng vì tính riêng tư từ chất liệu bán trong suốt của rèm cửa không tốt lắm, thế nên vẫn có thể mơ hồ thấy được một chút cảnh sắc bên ngoài cửa.
Mà bức tường vây quanh sân vườn chỉ cao bằng nửa người, chỉ cần những người đi ngang muốn nhìn trộm thì tuyệt đối có thể thấy được tình hình đại khái, cho dù không cố ý đi nữa, ai có thể bảo đảm họ sẽ không nhìn đông ngó tây chứ…
“Không được không được, sẽ có người nhìn thấy đó!”
Vừa nghĩ đến cả buổi chiều cô sẽ phải lộ ngực rung mông hoạt động trong ngôi nhà kiểu nửa sân vườn thế này, không biết lúc nào sẽ có một cặp mắt dâm tà lạ lẫm trong góc tối nào đó nhìn ngắm cơ thể khoả thân của cô, Du Hoạ liền cảm thấy sợ hãi.
Nói không chừng, bây giờ có người đang nhìn lén cũng nên?
Vèo một tiếng, trước mắt Giản Mặc Thư đã không còn bóng người, xoay người thì thấy nửa cái đầu nhú lên ngay bàn bếp phía sau. Đôi mắt của Du Hoạ nhìn chăm chăm về hướng phòng khách, tai cảnh giác dựng đứng lên, thấy tình thế không đúng liền lập tức rụt người chạy về phòng.
“Ai nhìn thấy?”
Giản Mặc Thư ngơ ngác, vừa nãy vị trí của Du Hoạ cách bàn bếp ít nhất hai mét, giây trước cô vẫn còn bên cạnh ngoan ngoãn được anh đeo tạp dề, giây sau thì người đã ở đó rồi, thậm chí anh còn không thấy rõ động tác của Du Hoạ.
“Người đi ngang bên ngoài đó…” Du Hoạ dựng ngón tay lên chỉ chỉ cánh cửa sổ sát đất.
Giản Mặc Thư ngơ ngác, thuận theo ngón tay cô nhìn qua, sau khi phản ứng lại được cô đang nói gì thì không nhịn được mà cười thành tiếng.
“Thầy Mặc Thư cười gì đó…”
Du Hoạ không hiểu, cô rất nghiêm túc mà!
Giản Mặc Thư không nói gì, trực tiếp đi sang giữ lấy cổ tay Du Hoạ kéo cô đi đến bên cửa sổ.
Ê! Lỡ có người thì làm sao! Du Hoạ sợ hãi lúng túng.
Thân dưới bị tạp dề che lại, hai quả đào lớn thì không có chỗ nào che lại được, dưới tình thế cấp bách, cô trốn sau lưng Giản Mặc Thư, bàn tay đỡ lấy vai Giản Mặc Thư, hai quả đào mềm mại dính chặt vào lưng anh, hệt như chú gà nhỏ đi theo đuôi anh vậy.
Đầu ngực bỗng đâm lên lưng, Giản Mặc Thư cứng người lại, kéo người con gái thơm tho mềm mại đang dán trên lưng mình từng bước tiến đến bên cửa sổ.
“Em xem kỹ đi, kính có gì khác không?”
Du Hoạ nhón chân lên, ló đầu ra khỏi vai của Giản Mặc Thư, nhìn một hồi lâu mới phát hiện phần đường viền của kính hình như có dán một lớp màng.
“Dán thứ gì vậy ạ?”
“Đây là màng nhìn một chiều.”
“Công dụng gần giống như kính một chiều, khi ánh sáng ngoài trời mạnh hơn trong nhà, chúng ta có thể nhìn thấy người bên ngoài, người bên ngoài không thể nhìn thấy chúng ta.”
Bây giờ đã sắp một giờ chiều,ánh sáng mặt trời mùa hè bên ngoài vào giờ này đang cực mạnh, bên ngoài sáng hơn rất nhiều so với trong phòng, người ngoài kia có mở to mắt đến mấy cũng không nhìn thấy được sự riêng tư của chủ nhà.
“Vậy, vậy ạ…”
Du Hoạ ngượng ngùng bỏ bàn tay đang đặt trên vai Giản Mặc Thư xuống.
“Yên tâm chưa?”
“Vâng… vâng.”
“Đến giúp tôi bưng mì ra.”
Giản Mặc Thư vào bếp mở nắp nồi, vớt mì trong nồi múc vào bát, rồi lại nhấc nồi lên đổ nước mì ra, thêm trứng chiên và rau xanh đã luộc chín, cực kỳ đầy đủ.
Du Hoạ ngồi trên bàn ăn cầm bát húp mì xì xụp.
Tuy lúc nãy đã bị dày vò như vậy, mì cũng đã có chút dính lại rồi, thế nhưng hoàn toàn không thể ngăn Du Hoạ thưởng thức vị ngon của chúng.
Canh cà chua đậm đà kết hợp với trứng chiên vàng xém cạnh, húp một muỗng canh, cắn một miếng trứng, rồi lại thêm một đũa mì, hương thơm lưu giữ đầy trong khoang miệng.
“Ngon quá.” Du Hoạ nuốt miếng mì cuối cùng, ngả người ra sau vỗ vỗ bụng mình.
Mùa hè ăn mì nóng hổi khó tránh được việc đổ đầy mồ hôi, thế nhưng Du Hoạ không mặc quần áo, vậy nên hoàn toàn không thấy nóng chút nào, điểm không tốt duy nhất chính là phần da trước ngực cô bị dính không ít nước canh.
“Sao lại không cẩn thận vậy chứ?”
Giản Mặc Thư ngồi bên cạnh cô, anh bỏ đũa xuống rút tờ khăn giấy ướt rồi cẩn thận giúp cô lau ngực, ngay cả nụ hoa hồng hào kia cũng được Giản Mặc Thư làm hết trách nhiệm dùng khăn ướt phục vụ riêng, nhẹ nhàng xoa xoa.
“Xong rồi.” Giản Mặc Thư trải tấm khăn ướt trong tay ra, cho cô xem những vết dơ màu cam.
“Em ngồi một chút, tôi đi rửa chén trước, chút nữa nói chuyện với em.”
Du Hoạ có lòng muốn rửa chén, ăn xong mì do chính tay Giản Mặc Thư làm thì cũng phải làm chút gì đó, thế mà khi não bộ hoạt động rồi mà cơ thể ăn hệt như bà bầu hai tháng này lại không hoạt động, vậy là cô dứt khoát từ bỏ.
Đợi đến lúc Giản Mặc Thư quay lại bàn ăn, cuộc trò chuyện của họ cũng bắt đầu.
“Tôi nhớ trước đây có nói với em, bộ sưu tập gần đây tôi muốn vẽ là về dục vọng, thật ra thứ mà tôi nói tới, là tình dục.”
“Tôi muốn hỏi em, à…xưng hô với em thế nào thì tiện?”
“Hoạ Hoạ.” Du Hoạ vô thức nói ra biệt danh của mình.”
“Được, Hoạ Hoạ. Em cảm nhận thế nào về tình dục?”
Du Hoạ ngẩn người, trước giờ cô chưa suy nghĩ về vấn đề này bao giờ.
“Chính là… làm những chuyện như vậy đó.”
“Như thế nào?”
“Những chuyện xấu hổ… giữa nam và nữ.”
“Tại sao những chuyện đó lại xấu hổ?”
Du Hoạ vòng vo không nói rõ được.
“Giống như chúng ta đói thì ăn, khát thì uống nước, buồn ngủ thì sẽ ngủ vậy, với điều kiện tiên quyết là không làm tổn thương đến người khác, giải tỏa vấn đề tình dục là việc không thể bình thường hơn, sao lại phải xấu hổ?”
Thấy Du Hoạ đỏ mặt, hứng thú xấu xa của Giản Mặc Thư lại nổi lên.
“Dương vật giả hôm nay và ngón tay của thầy Mặc Thư hôm qua, cái nào thoải mái hơn?”
Mặt Du Hoạ bỗng đỏ lên thành màu của canh cà chua lúc nãy.
Thầy, thầy Mặc Thư sao lại hỏi câu hỏi này… cô trả lời thế nào đây?
Trong đầu Du Hoạ lại không thể khống chế được mà lướt qua hình ảnh hôm qua và hôm nay, cả cảnh