Trở về nhà, bố mẹ anh lập bàn thờ cho anh.
Người mới mất chưa được thờ chung với gia tiên.
Thu Hương ngồi trước di ảnh của anh, lặng lẽ rơi nước mắt, không buồn ăn uống.
Không ai khuyên được cô, mẹ anh phải đến ngồi cạnh ôm lấy cô đang thất thần mà nói: “Con, con đừng như vậy nữa.
Nghe mẹ, đi nghỉ ngơi một lát đi, khi nào đến lúc cúng cơm thì mẹ sẽ gọi con”.
“Cúng cơm?” cô lặp lại từ này, rồi đột nhiên đứng phắt dậy nói: “Con phải đi nấu cơm, anh ấy nói rồi, khi trở về muốn ăn một bữa cơm con nấu, đúng, con phải nấu cơm cho anh ấy”.
Cô nhanh chóng vào bếp lấy nguyên liệu, nấu những món anh thích ăn trước đây.
Suốt cả quá trình cô vẫn cứ lẩm bẩm câu “con phải đi nấu cơm cho anh ấy” trong miệng hàng trăm lần.
Cô không cho ai giúp, cô nói phải để mình nấu cho anh một bữa trọn vẹn.
Mâm cơm cúng được dọn lên, không phải những món đồ cúng truyền thống mà món cơm nhà trước đây anh thích ăn.
Bố mẹ anh thắp hương, lẩm nhẩm gì đó trong miệng, còn cô lại xới sẵn một bát cơm lẫn thức ăn ngồi đối diện với bàn thờ.
Cô cười có phần ngây ngốc rồi nói: “Em đã nấu cơm cho anh rồi, em không giận anh nữa đâu.
Ăn thôi nào, chúng ta ăn cùng nhau.
Ngày mai anh muốn ăn gì? Em lại nấu cho anh tiếp nhé.
Em thấy em tốt không? Anh chỉ muốn ăn một bữa thôi nhưng mỗi ngày em đều muốn nấu cho anh ăn”.
Cô xúc từng thìa cơm đưa vào miệng, vừa ăn vừa khóc, một bữa cơm chan nước mắt đúng nghĩa.
Bố mẹ anh và bố mẹ cô nhìn vào cảnh tượng này chỉ biết đau xót rơi nước mắt.
Mới chỉ qua vài ngày, nhà họ mất đi một đứa con trai, con rể hiếu thảo biết quan tâm gia đình; giờ đây con dâu, con gái họ cũng không còn bình thường nữa mà đã có dấu hiệu mắc bệnh tâm lý.
…
Sau khi anh qua đời không lâu, có nhân viên của một công ty bảo hiểm tìm đến nhà bố mẹ anh, cô ra mở cửa thì họ mở điện thoại ra xem gì đó rồi ngẩng lên nhìn cô hỏi:
“Xin chào, chị là Trương Dương Thu Hương, vợ cũ của anh Trần Minh Nhật phải không?”
“Phải, là tôi”
“Chúng tôi đã nhận được thông tin về việc anh ấy qua đời trong một thảm hoạ thiên nhiên.
Chúng tôi vô cùng thương tiếc vì việc này.
Khi còn sống anh ấy đã mua một gói bảo hiểm nhân thọ của chúng tôi, người thụ hưởng là chị.
Chị có tiện để chúng tôi vào nhà trao đổi một chút không?”
“Được, mời anh chị vào”
Sau khi vào nhà, họ nói với cô rằng anh có để lại cho cô một đoạn video, nếu có ngày anh qua đời thì họ hãy tìm đến cô để cho cô xem.
Thu Hương cầm điện thoại của họ để xem, bên trong là video Minh Nhật đang ngồi trên bàn làm việc trong căn nhà trước đây của họ, anh trầm ngâm một hồi rồi nói:
“Em à, anh không muốn có ngày em phải xem video này.
Nhưng nếu em đang xem thì có lẽ là anh đã rời khỏi thế gian này rồi.
Anh xin lỗi.
Anh không biết nói gì hơn ngoài câu này.
Tất cả những đau buồn em từng trải qua đều tại anh mà ra.
Anh rất hối hận nhưng chuyện đã xảy ra rồi không thể cứu vãn được nữa.
Anh để tên em làm người thụ hưởng gói bảo hiểm này, hãy nhớ đọc kỹ hợp đồng, lấy tất cả quyền lợi của người thụ hưởng.
Nếu cần giúp đỡ hãy gọi cho anh Tài luật sư mà lần trước anh có dẫn về nhà mình chơi, em nhớ mà đúng không? Đó là người em có thể tin tưởng.
Cuối cùng, anh mong em sẽ hạnh phúc, tốt nhất là đừng nhớ về quá khứ đau khổ liên quan đến anh nữa nhé.
Anh luôn yêu em và con gái của chúng ta”.
Anh mua gói bảo hiểm này từ sau khi họ ly hôn.
Có một nhân viên tiếp thị sản phẩm gọi cho anh.
Họ nói sẽ được bảo hiểm chi trả khoản tiền rất lớn cho các tai nạn, thương tật.
Anh hỏi họ: “Nếu người mua qua đời thì sao?”
“Vậy người thụ hưởng do người mua chỉ định trên hợp đồng sẽ được nhận tiền bảo hiểm”
“Tốt quá, tôi đồng ý mua, hãy gửi hợp đồng cho tôi”
Khi đó anh chỉ mua vì nghĩ rằng không rõ mình sẽ qua đời khi nào, nếu lỡ anh đi trước cô vậy thì phải để lại cho cô thứ gì đó.
Họ đã ly hôn rồi, cô không nằm trong hàng thừa kế thứ nhất nữa.
Nếu khi anh qua đời mà bé Dâu đã lớn, vậy cô cũng không phải người giám hộ nữa, cô sẽ không có gì cả.
Dù cái lúc anh qua đời đó cô bao nhiêu tuổi thì anh vẫn muốn để lại thứ gì đó cho cô, cô dùng vào việc gì anh không quan tâm, anh chỉ biết nhất định không để cô thiệt thòi.
…
Minh Nhật thấy mình trôi đi rất lâu, cuối cùng thì bị đưa đến một nơi nhìn rất cổ kính, xung quanh có nhiều đèn dầu trải dọc hai bên bờ tường.
Ở nơi này chân anh có thể chạm tới mặt đất, cảm nhận rõ là mình đang đứng chứ không phải lơ lửng trong không khí.
Anh nhìn xung quanh thì thấy những người mặc quần áo tay thụng, khom lưng đứng nghiêm trang giống như cảnh chầu vua trong phim truyền hình.
Trong lúc anh đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì có một tiếng quát lớn vang lên từ cái đài cao cả trăm mét trước mặt.
“Tên kia! Gặp Diêm Vương tại sao không quỳ? Láo!”
Anh vội vàng quỳ xuống, dù khi nhìn lên cái đài cao đó thì chỉ thấy được cái chân bàn mà vị đó đang ngồi, không thấy được Diêm Vương trông như thế nào.
Có một người mặc áo thụng chậm rãi đi xuống từ trên đài cao giọng hỏi anh:
“Nhà ngươi là ai? Mau khai báo tên họ”
“Dạ, tôi là Trần Minh Nhật, là một người mới chết hai hôm nay” anh ngẩng đầu lên khai báo.
“Cúi xuống! Không được nhìn thẳng” người mặc áo thụng quát một tiếng, anh lại ngoan ngoãn cúi đầu.
Có lẽ vị ngồi trên cái đài cao kia đang xem xét gì đó, anh nghe thấy tiếng lật sách ở bên tai.
Từ trên cao anh nghe thấy tiếng một người hắng giọng rồi đọc lớn:
“Bẩm Diêm Vương, người này tên họ là Trần Minh Nhật, hưởng dương 37 tuổi, khi còn sống là một thầy thuốc”
“Tại sao hắn chết?”
Anh nghe thấy một tiếng nói trầm trầm đầy uy lực truyền tới khiến người ta không rét mà cũng phát run.
“Dạ bẩm chết do thiên tai” người vừa đọc tên anh khi nãy lễ phép trả lời.
“Công tội thế nào?” Diêm Vương tiếp tục hỏi
“Về công khi còn sống hắn hiếu thảo với cha mẹ, chăm sóc con cái tử tế.
Ngoài xã hội hắn làm người cứu chữa cho nhiều kẻ mắc bệnh trọng, không phân biệt sang hèn.
Kiếp sau đáng được đầu thai vào gia đình giàu có.
Còn về tội…” người này ngập ngừng một lát.
Diêm Vương quát: “Nói”
“…dạ bẩm, về tội hắn đã từng nói dối một cô gái trẻ, lừa gạt cô gái đó trở thành vợ hắn.
Kẻ từng lừa dối người khác đáng tội rút lưỡi, kiếp sau phải làm người câm”
“Công nhiều hay tội nhiều?”
“Dạ bẩm, công nhiều thưa Diêm Vương”
“Vậy cho hắn đi rút lưỡi nhưng không giật đứt hẳn, kiếp sau hắn vẫn được đầu thai vào gia đình giàu có, có điều phải lên 5 tuổi mới biết nói” Diêm Vương phán xong thì nhìn xuống chỗ anh đang quỳ hỏi: “Tên kia, ngươi đã nghe rõ hình phạt của mình chưa?”
Minh Nhật nhanh chóng học được cách xưng hô của người ở đây, anh kính cẩn nói: “Dạ thưa ngài tôi đã nghe rõ.
Nhưng xin ngài thương xót tôi.
Tôi còn cha mẹ già, còn con thơ vợ trẻ, tôi không nỡ để họ phải đau buồn, tôi có nguyện vọng được trở về với gia đình, kính mong ngài thương xót”.
Diêm Vương quay sang hỏi quỷ quan hầu cạnh: “Tổ tiên nhà hắn là ai? Có công đức gì không? Đã đầu thai chưa? Nếu chưa thì cho gọi lên đây xét công đức để xem có thể cho hắn nguyện vọng hay không”.
Qua một lúc mới có tiếng trả lời: “Dạ bẩm, tổ tiên nhà hắn phúc đức dày rộng do nhiều đời hành nghề y, đều đã đi đầu thai.
Phần phúc đức tích được vẫn còn để cho con cháu đời sau.
Nói chính xác thì là để cho hắn vì hắn là độc đinh, đời sau là con gái đi lấy chồng rồi sẽ không được nhận công đức nhà cha mẹ ruột nữa ạ”.
Diêm Vương suy nghĩ một lát rồi nói: “Tên kia, tổ tiên nhà ngươi để lại nhiều công đức cho ngươi.
Nguyện vọng của ngươi là gì? Ngươi muốn về thăm nhà sao? 49 ngày sau khi chết có thể về.
Linh hồn nào cũng được quyền này, không tính là nguyện vọng”
“Dạ thưa ngài, ý tôi là tôi chưa muốn chết, tôi phải chăm sóc cha mẹ già, nuôi dưỡng con gái, chuộc lỗi với vợ tôi”
“Láo! Ngươi dám chống lại mệnh trời sao?” Diêm Vương đập bàn quát.
“Thưa ngài, tôi nguyện trả mọi giá để có thể trở lại với gia đình sống trọn kiếp này.
Tôi chỉ