Gần đây Thu Hương thường bị tỉnh dậy giữa đêm, cả người toát đầy mồ hôi lạnh mà không hiểu tại sao.
Cô nhớ mình đã nằm mơ thấy rất nhiều chuyện, mọi thứ hỗn loạn chồng chéo lên nhau nhưng khi tỉnh lại không nhớ được chi tiết.
Mỗi lần tỉnh lại phải thao thức rất lâu mới ngủ tiếp được.
Hôm nay cũng là một ngày như vậy, cô ngồi dậy ôm trán suy nghĩ hồi lâu vẫn không nhớ ra nội dung giấc mơ.
Nhưng cô lại thấy má mình ươn ướt, dường như cô đã khóc trong lúc mơ.
Nhìn sang bên cạnh thấy con gái vẫn đang ngủ ngoan, cô nhẹ nhàng vuốt tóc con, lòng cũng cảm thấy bình yên trở lại.
Cô khẽ khàng xuống giường, muốn ra ngoài lấy nước uống.
“Sao em lại dậy vào lúc này? Có việc gì sao?”
Cô gặp Minh Nhật ở phòng khách, không hiểu anh làm gì mà giờ này cũng ở đây.
Anh đưa tay mở đèn rồi lên tiếng hỏi trước.
“Không có gì, em đi uống nước” cô nhàn nhạt đáp.
Anh đi tới nắm vai cô nhìn kỹ, sốt sắng hỏi: “Em mới khóc à? Có chuyện gì sao? Có gì thì nói với anh, nếu em không muốn thì nói với bố mẹ, đừng tự chịu khổ một mình”.
“Em đã bảo không có gì rồi” cô lùi lại, tránh xa khỏi anh, sau đó lại cảm thấy vừa rồi anh cũng không làm gì quá đáng nên giải thích ngắn gọn một câu: “Không biết là mơ thấy cái gì, tỉnh dậy không nhớ nhưng thấy như mình mới khóc”.
Minh Nhật nghe cô nói thế thì mới tạm an tâm, cũng may không phải cô gặp chuyện gì.
“Vậy em nhớ uống nước ấm, xong thì về nghỉ ngơi đi” anh cẩn thận dặn dò theo thói quen.
Trước đây cô thích uống nước lạnh, mỗi ngày đều uống vài ly mới thoả mãn.
Nhưng anh nói như thế không tốt cho sức khoẻ, không cho cô uống nên lần nào thấy cô cầm cốc nước anh cũng đi tới kiểm tra.
“Anh đã dặn em rồi mà, uống nước đá nhiều không tốt cho sức khoẻ, em chẳng nghe lời anh gì cả” anh nhíu mày vì phát hiện cô lại uống nước lạnh.
“Em ngậm trong miệng cho nó ấm rồi mới nuốt xuống mà” cô bao biện.
Lúc đó anh đi tới định đưa tay cốc đầu cô, nhưng cô giơ tay che đầu mình trước làm anh bật cười đổi thành nhẹ nhàng vuốt tóc cô nói: “Ngoan, phải nghe lời bác sĩ mới nhanh lớn được”.
Dạo đó, khi anh bắt đầu quan tâm và đối xử chân thành với cô thì thích nhất là lấy tuổi tác của cô ra để trêu.
Mỗi khi cô mắng thì anh lại nói đó là niềm vui của lấy vợ trẻ đó.
“Em lớn rồi, còn lớn nữa sẽ thành bà già rồi anh định bỏ rơi em đúng không?” cô xị mặt xuống.
Anh kéo cô vào lòng, nhéo nhẹ lên má cô rồi nói: “Em mà thành bà già thì anh sẽ thành ông cố, rất xứng đôi, không phải sao?”
“Hứ, không thèm” cô đẩy anh ra, quay mặt đi chỗ khác.
Anh vòng tay ôm cô từ phía sau, cúi xuống áp mặt cạnh cô mà nói: “Đã là mẹ trẻ con rồi mà vẫn cứ như con nít mãi thôi, động chút là dỗi anh.
Đừng giận nữa nào, ngoan ngoãn uống nước ấm đi rồi anh sẽ làm túi mới cho em nhé”
“Thật không?”
“Đương nhiên, anh cũng biết tự đặt mua đó, mẫu lần này rất đẹp, nhất định em sẽ thích”
“Được, nhưng em sẽ phải mua váy mới để dùng kèm nữa”
“Em thích thì cứ mua thôi, váy mới, giày mới hay trang sức gì để phối đồ cũng được, hết bao nhiêu anh bù”
“Thật không?”
“Đương nhiên, đàn ông cực khổ kiếm tiền là để cho vợ con tiêu mà”
Tuy cô sẽ không tiêu tiền của anh vào quần áo váy vóc nhưng vẫn sẽ đùa ngược lại:
“Cẩn thận em tiêu cho anh sạt nghiệp”
“Vậy lúc đó anh sẽ ăn bám cán bộ, cán bộ nhớ nuôi anh nhé”
“Ngoan mới nuôi”
“Ừ anh ngoan mà” nói xong liền xoay sườn mặt cô sang in một nụ hôn lên đôi môi mềm ấm.
Bọn họ…đã từng ngọt ngào như thế, nhưng lúc này đây chỉ có thể nói với nhau những câu khách sáo như người xa lạ.
Quay lại thực tại, Thu Hương uống nước xong định về ngủ tiếp thì không nhịn được mà quay lại hỏi: “Sao anh còn chưa ngủ?”
“Anh mới đọc tài liệu xong, định vào thăm con rồi mới về ngủ”
Nói là thăm con nhưng đêm nào không phải đi trực là anh cũng sẽ tới phòng hai mẹ con, lặng lẽ nhìn ngắm cô và con gái đang say ngủ sau đó cẩn thận dém lại chăn, chỉnh điều hoà rồi lại tiếp tục ngồi đó nhìn họ.
Có lúc anh sẽ ngủ quên bên giường nhưng cũng chỉ như vậy, không dám làm gì hơn sợ cô không vui.
Có lúc anh sẽ nhìn hai mẹ con hồi lâu rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Thu Hương nghe anh nói thế thì cũng không đáp, cô uống nước xong thì trở về phòng.
Lát sau anh cũng vào, trùng hợp cô lại chưa ngủ, đang nhẹ nhàng vuốt v e mái tóc của con gái.
“Sao em vẫn chưa ngủ? Lại bị mất ngủ à?”
“Ờ”
“Ngày mai anh pha trà tâm sen cho em, chịu khó đắng một chút nhưng sẽ dễ ngủ hơn”
Trước đây khi cô bị mất ngủ do áp lực công việc đều là anh nhẹ giọng kể chuyện bên tai, đưa tay cho cô gối đầu, ôm trọn cô vào lòng nhẹ nhàng vỗ về như ru em bé giúp cô ngủ ngon.
Còn bây giờ anh muốn làm thế nhưng biết cô sẽ từ chối nên không dám đề cập.
“Có chuyện gì nghe dễ ngủ chút không?”
Anh nghe thế thì bất ngờ nhưng lại rất đỗi vui mừng, cô vẫn chịu nghe anh kể chuyện: “Có, em muốn nghe không, anh kể cho em”.
“Ờ, nói nhỏ thôi con còn ngủ”
Sau đó anh liền ngồi xuống bên giường, nhỏ giọng kể một vài câu chuyện ở bệnh viện cho cô nghe.
Giờ giọng anh khàn khàn, không còn ấm áp như xưa nhưng nghe cũng tạm, đủ để cô dần dần thấy mắt díu lại, từ từ đi vào giấc ngủ.
Cô vừa ngủ được một lát đã bắt đầu nói mớ, cô lẩm bẩm gì đó không rõ, sau đó lại ch ảy nước mắt, biểu cảm trên mặt rất đau khổ.
Minh Nhật đoán cô gặp ác mộng, định lay cô dậy để thoát khỏi giấc mơ đó thì đột nhiên cô bật dậy, vẻ mặt cực kỳ hoảng loạn.
Cô nhìn quanh phòng, dường như đang tìm kiếm gì đó.
Khi nhìn thấy anh đang ngồi ngay gần mình, cô liền đưa tay ôm chầm lấy anh bật khóc.
Anh không rõ cô bị làm sao nhưng vẫn vỗ nhẹ sau lưng trấn an cô:
“Gặp ác mộng sao? Đừng sợ, mơ không phải là thật, không sao đâu em”
Cô vẫn khóc thút thít, cố gắng đè nén âm thanh sợ làm con tỉnh giấc.
Nước mắt rơi xuống thấm qua áo, chạm lên da thịt nóng bỏng làm trái tim anh cũng thổn thức.
Anh vẫn kiên nhẫn dỗ dành:
“Không sao mà, có anh đây rồi, giấc mơ sẽ ngược với thực tế.
Em đã mơ thấy gì? Kể cho anh nghe được không?”
Một lúc lâu sau cô mới cất giọng nghèn nghẹn: “Em mơ thấy rất nhiều thứ hỗn loạn, em không nhớ được gì cả, nhưng em sợ lắm”.
“Không sao, không nhớ cũng tốt.
Đừng nghĩ đến nó nữa, mơ không phải là thật” anh vuốt tóc cô an ủi, sau đó lại đỡ cô nằm xuống rồi nói: “Đừng sợ, em ngủ tiếp đi, không sao nữa đâu.
Anh kể chuyện cho em nghe nữa nhé?”
Cô lắc đầu, đôi mắt vẫn còn hoen lệ.
“Ừm, vậy đếm cừu thì sao? Anh đếm với em, sẽ dễ ngủ hơn chút ít”
Cô vẫn lắc đầu, tâm trạng vẫn chưa bình ổn được.
“Vậy…anh đưa tay cho em nắm lúc ngủ nhé? Có đỡ sợ hơn không?”
Cô không đáp nhưng lại đưa bàn tay gầy nhỏ ra nắm tay