Kể từ sau khi Thu Hương biết chuyện anh từng rời khỏi thế gian này rồi trở lại thì thái độ đối với anh cũng bớt lạnh nhạt hơn.
Bây giờ Minh Nhật có thể được ngủ cùng vợ con mình, nhưng cô luôn để bé Dâu nằm giữa, cũng không cho anh ôm cô như xưa.
Nhưng đối với anh đây đã là điều may mắn rất lớn rồi, gần đây tâm trạng anh luôn vui vẻ chỉ vì chuyện này.
“Sao anh cứ cười mãi thế? Mau ăn đi không nguội”
Thu Hương nhắc nhở vì thấy anh cứ ngồi cười mãi mà không ăn.
Cũng chỉ là một tô canh gà tần thôi, trước đây cô đã làm cho anh bao nhiêu lần rồi, cũng chưa bao giờ thấy anh cười vui vẻ đến vậy.
Cô không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ sức khoẻ anh giờ không tốt, lại đúng hôm cô rảnh nên mới nấu một món để tẩm bổ mà thôi.
“Lâu lắm mới được ăn món này của em, anh rất vui”
“Cũng không phải là làm cho mình anh, bố mẹ với Dâu ăn rồi, anh về muộn nên mới còn lại một phần thôi”
Anh cười dịu dàng nói: “Anh biết em luôn quan tâm đ ến gia đình mà, anh chỉ thấy vui vì lúc em nấu ăn cho gia đình vẫn còn nhớ đến anh thôi.
Em ăn chưa? Chúng ta ăn cùng nhau nhé”.
Mặc dù cô đã ăn rồi, nhưng nhìn anh đang vui vẻ như vậy lại không nỡ phá ngang nên chỉ nhỏ nhẹ nói: “Em ăn một chút thôi, cũng không đói lắm”.
“Được, anh bóc da cho em”
Không ngờ anh vẫn còn nhớ cô không thích ăn da gà.
Ngày trước mỗi khi nhà làm món gà anh đều bóc sạch da ra rồi mới đưa cho cô ăn.
Cô vẫn luôn ăn rất vui vẻ, còn hay nói anh chỉ được bóc da gà cho mình cô thôi, nếu không cô sẽ không thèm nhìn mặt anh.
Hôm nay cũng vậy, anh bỏ phần da đi rồi đặt 2 chiếc đùi gà vào bát của cô.
Gà tần là gà ác nên cũng chẳng to lắm, có mỗi phần đùi là nhiều thịt, thấy anh làm vậy thì cô gắp lại cho anh một chiếc đùi.
“Ăn đi, cho em hết phần ngon thì anh ăn cái gì”
“Cảm ơn em”
“Có muốn ăn thêm mì không? Nước dùng vẫn còn, muốn ăn thêm thì nói để em làm cho”
“Anh ăn thế này đủ rồi, sẽ không bị đói đâu em đừng lo”
“Ai thèm lo cho anh”
Cô lại dối lòng, nhưng Minh Nhật nhìn nét mặt của cô là đủ hiểu cô đang quan tâm đ ến anh, trong lòng anh vui như có từng đoá hoa thi nhau nở rộ.
Ăn xong thì anh đi rửa bát rồi lại lấy trái cây ra gọt rồi mang ra bàn trà để ăn cùng cô.
Con gái đang học bài trong phòng, bố mẹ đã đi nghỉ, lúc này chỉ có họ ngồi ở phòng khách với nhau.
Anh lấy nĩa xiên một miếng lê nhỏ đưa cho cô rồi hỏi:
“Anh có thể hỏi một chuyện không?”
“Chuyện gì?”
“Lúc anh chưa tỉnh lại, em có nói nếu anh tỉnh lại sẽ kể cho anh về lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.
Là hôm em đưa anh chiếc ô kia à?”
“Ừ”
“Anh xin lỗi, giá như anh biết được sớm hơn”
“Thì sao? Thì anh sẽ thương tình bỏ qua cho em rồi tìm một người xấu số khác để thay thế à?”
“Anh…”
“Nhiều lúc nghĩ lại em cũng không biết trong đầu anh nghĩ cái gì.
Sao chuyện thần kinh như thế mà anh cũng nghĩ ra được vậy? Lấy một người chỉ vì cái tên, nực cười thật”
“Ừ anh cũng không biết lúc ấy anh bị cái gì nữa, có lẽ là bị điên thật” anh thành thật thừa nhận, ngừng một lát rồi lại nói: “Nhưng em có tin không, trên đời này thực sự có thứ tình cảm như mưa dầm thấm lâu đấy.
Sau khi chúng ta về một nhà, anh đã dần dần buông bỏ được, cũng đã yêu em và muốn bên em cả đời”
“Lúc này yêu hay không yêu cũng chẳng quan trọng nữa rồi” cô vẫn nhìn vào ti vi nhưng hốc mắt đã nóng lên, dường như chỉ chớp mắt một cái sẽ có nước mắt rơi xuống, cô hít sâu một hơi rồi nói: “Cứ như bây giờ cũng rất tốt, cứ như vậy đi”.
“Anh biết em đã nghe chán rồi, nhưng vẫn muốn nói một câu xin lỗi em.
Nói ra không phải để cầu mong em tha thứ cho anh, chỉ mong em không ghét bỏ đẩy anh ra xa thôi”
“Ừm”
…
Những ngày sau đó, cuộc sống của họ trôi qua một cách bình lặng, không khí giữa hai người đã trở nên hoà hoãn dễ chịu hơn, thỉnh thoảng cô cũng sẽ quan tâm đ ến sức khoẻ của anh nhưng cũng chỉ dừng ở đó mà không có tiến triển gì hết.
Gần cuối năm, cơ quan cô lại rục rịch chuẩn bị tiệc tất niên.
Năm nào cũng vậy, chi nhánh cô làm việc luôn làm tiệc rất lớn, còn thuê cả công ty tổ chức sự kiện tới thực hiện.
Tất nhiên tiệc tùng thì cũng phải đi kèm với văn nghệ.
Cô đã quá tuổi phải xông xáo trong hoạt động này rồi nhưng vẫn cần hướng dẫn các bạn trẻ xây dựng tiết mục nên gần đây hay phải ở lại sau giờ làm.
Hôm nay cô vừa ra khỏi cơ quan thì thấy Minh Nhật đang đứng tựa vào cửa xe nhìn cô.
“Anh tới đây làm gì thế?”
“Em để xe lại cơ quan đi, anh đưa em về”
“Mất công như vậy để làm gì?”
“Muộn rồi, em đi xe máy một mình ở đường anh không yên tâm”
Giờ này đi trong nội đô không sao, vẫn còn là giờ đông người qua lại.
Nhưng nhà bố mẹ anh ở ngoại thành, cô đi về đến bên đó đã vắng người lắm rồi, anh vẫn luôn không yên tâm, hôm nào cũng chạy tới chỗ bắt đầu đoạn đường vắng chờ cô đi qua để lái xe soi đường phía sau.
Mấy hôm nay ti vi đưa tin về cướp giật nhiều, anh lại càng lo lắng hơn nên nghĩ đưa đón cô luôn cho chắc chắn.
“Mai em vẫn về giờ này, hơn nữa không phải ngày nào anh cũng đi soi đường cho em à?”
“Ừ, biết vậy nhưng anh vẫn không an tâm.
Để mai ban ngày anh tới đưa xe về cho em, từ mai anh sẽ đưa đón em đi làm”
“Cũng được, anh không thấy phiền thì cứ việc”
“Không phiền, chúng ta về thôi”
Cô lên xe, ngồi ở ghế phụ lái, anh mỉm cười quay sang kéo dây an toàn cho cô theo thói quen.
Cô đã chọn ngồi chỗ này thì chứng tỏ không còn xa cách đến nỗi chỉ xem anh là tài xế nữa rồi.
Trên đường đi anh hỏi: “Em đói không? Hay chúng ta ăn gì đó rồi hãy về?”
“Ngày nào mẹ cũng để dành cơm cho em, không ăn thì mất công mẹ nấu”
Mẹ anh vẫn luôn nấu cơm sẵn, chia sẵn phần thức ăn cho cô về ăn mỗi dịp Thu Hương bận rộn.
Trước đây Minh Nhật còn hay nói đùa là mẹ chỉ quan tâm đ ến cô còn anh mà về muộn thì chỉ có thể ăn mì gói mà thôi.
“Hồi chiều anh bảo mẹ đừng nấu rồi, chúng ta đi ăn gì đó nhé”
“Ờ, tuỳ anh”
“Em muốn ăn gì?”
“Ăn cái gì nhẹ nhàng thôi, tối em không ăn nhiều được”
“Vậy chúng ta đi ăn nem nướng nhé, ra chỗ trường em ăn thì thế nào?”
Thời họ còn mặn nồng cô hay dẫn anh tới đó ăn món này, cô thấy hương vị ở đó là ngon nhất, tính ra quán ăn này cũng có nhiều kỷ niệm của họ.
Anh là người không hào hứng với đồ ăn vỉa hè nhưng lúc họ còn trong thời gian mật ngọt thì chỉ cần cô thích là anh sẽ chiều.
“Cũng được, lâu rồi chưa quay lại”
Minh Nhật đưa cô tới quán