Minh Nhật không ở lại, ngày mai anh còn phải đi làm.
Sau khi thưa chuyện với bố mẹ Thu Hương, nhận được sự thông cảm của ông bà anh mới yên tâm rời đi, hứa cuối tuần sẽ xin nghỉ về đón hai mẹ con cô.
Những ngày sau đó, bố mẹ cô khuyên giải đủ điều cô đều bỏ ngoài tai.
Tất cả các cuộc nói chuyện đều kết thúc bằng câu:
“Không ly hôn thì ly thân, con không muốn sống với anh ta thêm một ngày nào nữa”
Cuối cùng hôm nay cô đã bị mắng: “Tuỳ con, muốn làm gì thì làm.
Con mà ly thân với thằng Nhật thì cũng đừng có vác mặt về đây nữa”.
Thu Hương không dám tin vào tai mình, mẹ cô mắng cô như thế vì một người ngoài? Cô rưng rưng nước mắt, nhìn mẹ mình một cách thất vọng nói: “Được, con sẽ cút ngay đây ạ”.
Nói xong liền đi xếp đồ vào vali, ra sân bế bé Dâu đang chơi với chú chó nhà cô cùng ông ngoại lên rồi nói: “Chào ông bà đi con, chúng ta đi”.
Bố cô chưa biết chuyện, ngạc nhiên hỏi: “Sao thế con? Sao đột nhiên lại đòi đi? Không phải bảo là mai mới đi sao?”
“Mẹ đuổi con rồi thì con đi thôi.
Con chào bố, sau này, có lẽ con sẽ không về nữa đâu ạ” cô nghẹn ngào nói ra câu này.
“Cô có giỏi thì con đi luôn đi, đi ngay đi còn chần chờ gì nữa? Tôi với bố cô có chết cũng không cần cô về” mẹ cô đứng chống tay trên hiên nhà nói vọng ra.
“Kìa bà, đừng nói với con như thế.
Hương biết tính mẹ mà con, ở lại đã mai hẵng đi” lúc này bố cô mới đoán chắc hai mẹ con vừa cãi nhau, vội đứng ra làm hoà.
“Mặc xác nó, sướng không muốn lại muốn khổ” mẹ cô gắt.
“Con chào bố, con chào mẹ, con đi đây ạ.
Dâu chào ông bà chưa con?”
Bé Dâu nhìn thấy người lớn ai cũng nhăn nhó thì hơi sợ hãi, nhưng mẹ đã bảo chào thì cô bé làm theo.
Sau đó cô bế con bằng một tay, một tay kéo vali rời đi.
Cô đi bộ ra đầu làng, hỏi người bán quán ở đó xem có số ai chạy xe ôm không, lát sau mới có thể gọi được xe.
Trong lúc đang chờ xe, bố cô đuổi theo tới đầu làng, ông thở hổn hển nói: “Hương, con nghe bố, về đi đã.
Tính mẹ xưa nay vẫn thế.
Về nhà đi con”.
“Con xin lỗi bố, con không về nữa đâu ạ.
Con đã gọi xe ôm rồi, giờ con sẽ lên bến xe luôn.
Bố ở nhà giữ gìn sức khoẻ ạ”
Bố cô chưa kịp nói gì thì một người đàn ông lái xe máy chạy tới hỏi:
“Xe ôm hả em? Đuôi số 845 đúng không?”
“Vâng, đi ngay thôi anh”
“Đưa vali đây anh để đằng trước, em với bé này ngồi sau”
“Vâng” trả lời người lái xe xong thì cô quay sang nói với bố mình: “Bố cứ về đi, tạm biệt bố ạ”.
“Bai bai ông ngoại cháu về đây ạ” bé Dâu đưa tay ra lắc lắc tạm biệt ông.
Bố cô không còn cách nào khác chỉ đành xoa đầu cháu rồi nói với cô: “Hai mẹ con đi đường cẩn thận, ông chào Dâu nhé, mấy nữa lại về với ông nhé”.
“Vâng ạ”
Lúc này ở nhà mẹ cô đã nhắn tin cho Minh Nhật báo chuyện cô đi sớm hơn dự định, anh vừa đi khám ngoại trú về xong thì vô cùng lo lắng về tin nhắn này.
Lúc khám bệnh anh sẽ không mở máy để tập trung làm việc, cho nên khi anh đọc được tin nhắn này thì đã là 1 tiếng sau đó rồi.
May mắn chiều nay không có nhiều việc, anh xin phép lãnh đạo rồi chạy vội ra bến xe chờ cô.
Từ nhà cô lên tới thành phố này mất khoảng 3 tiếng, anh đến chờ từ bây giờ là tốt nhất.
Chờ mãi cũng đã thấy chiếc xe biển số của tỉnh cô vào bến.
Anh nhìn theo từng người xuống xe, cuối cùng cũng thấy được cô bế bé Dâu trên tay đang nhờ người phụ xe lấy va li.
Minh Nhật vội vàng chạy tới, bé Dâu nhìn thấy anh thì reo lên:
“Bố ơi bố đến đón con với mẹ ạ”
“Ừ, bố đến đón hai mẹ con.
Sang đây bố bế cho mẹ khỏi mỏi nào.
Đi đường có mệt không em?”
Cô bé nhanh chóng vươn tay cho bố bế.
Thu Hương giữ con lại, đứng cách ra xa, lạnh lùng nói:
“Làm cái gì? Anh nhất định phải tranh con với tôi từ bây giờ mới được à?”
“Không phải, anh đến đón hai mẹ con thật.
Anh không muốn tranh giành gì cả, cũng sẽ không bao giờ làm thế, chúng