Cùng Viên thị, Lạc Bảo Châu đóng cửa lại nói chuyện một lúc, Lạc Bảo Anh liền trở về.
Mắt thấy canh giờ còn sớm, nhớ tới mấy ngày nữa là Đoan Ngọ, nàng đưa chìa khóa kim khố cho Tử Phù, để nàng ấy đi lấy chút ngọc thạch tới, nàng nhớ trong cái rương kia lớn nhỏ đều có, còn có loại đục lỗ, liền dặn dò lấy mấy viên nhỏ có lỗ, đồng thời phân phó Tiểu Yến Nhi đi hỏi quản gia lấy chút hương liệu, như là bạch chỉ, cam tùng, cầm thảo vân vân. Tiểu Yến Nhi nhỏ mà lanh lợi, cười hì hì nói: “Phu nhân muốn làm túi thơm ạ? Nô tỳ đi ngay đây.”
Nàng chạy nhanh ra ngoài.
Lam Linh nghe được câu này, không cần Lạc Bảo Anh mở miệng liền đem kim chỉ tới, lại đi tìm vải thừa.
Lạc Bảo Anh nói: “Sợi tơ này không được, phải dùng loại có năm màu, ngươi tới tú phòng hỏi xem.”
Vệ Lang nói nàng lười, cho nên lúc này nàng chuẩn bị làm trường mệnh lũ, còn có túi thơm, xem hắn còn nói được nữa không.
Qua hai ngày, Ngô gia phái gã sai vặt tới truyền lời cho Viên thị, Viên thị liền vội vàng tới chính phòng. Lão thái thái đang ôm Gia Nhi chơi đùa, hiện tại tiểu gia hỏa vừa hoạt bát vừa đáng yêu, thường ở cùng lão thái thái, pha trò khiến bà ngay cả bài lá cũng không muốn sờ, chỉ là quản không được cái tay, luôn cho Gia Nhi ăn cái này, ăn cái kia, Viên thị có chút không vui, nhưng không thể làm quá, nàng cũng đành mở một mắt nhắm một mắt.
Ngồi xuống, nàng liếc mắt nhìn Ngọc Phiến, vẫn là dáng vẻ thật thà biết điều, chỉ tiếc biết người biết mặt không biết lòng, vậy mà trong nhà lại ẩn núp một người như vậy!
“Mẫu thân, vừa rồi có người Ngô gia tới, nói là Ngô cô nương đã bình phục, cho nên đính hôn vẫn chọn ngày đó.”
Lão thái thái cao hứng nói: “Vậy xem ra không phải bệnh hủi mà, có phải là bệnh sởi, bị gió thổi vào là nổi mẩn, đến khi ấm lên thì lại bình thường đúng không?” Bà chắp tay trước ngực, “A di đà phật, may mắn may mắn, vậy chúng ta phải chuẩn bị sính lễ cho tốt, con đưa ta xem danh mục quà tặng một chút, nói thế nào Ngô cô nương cũng là tiểu thư khuê các.”
Ngụ ý dường như nhà bọn họ còn trèo cao, ngón tay Ngọc Phiến nắm thành quyền, sao nhi tử của nàng có thể không xứng? Ngược lại là Ngô cô nương hám danh hám lợi, không chừng trong bụng đều là ý xấu, nàng không thể để Lạc Nguyên Giác cưới người đó, cho nên mới lẻn vào kiệu đổ nước thuốc dẫn bệnh sởi, theo lý thuyết không có khả năng khỏi nhanh như vậy. Nàng cau mày, không biết xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ Ngô gia mời được đại phu rất lợi hại?
Nhưng đó là độc môn của nàng, lúc trước cũng là đi hái thuốc đánh bậy đánh bạ mới phát hiện ra ba vị thuốc này trộn lẫn nhau sẽ kích thích làn da.
Biểu cảm trên mặt Ngọc Phiến hơi có vẻ sốt ruột, khóe miệng Viên thị nhếch lên nói: “Xác thật gia thế nhà ta không đủ, Nguyên Giác lại là…” Nàng chưa nói xong, nhưng ai cũng biết là con vợ lẽ, “Kỳ thật Ngô phu nhân cũng hơi do dự, mẫu thân, nếu không phải có lão gia, thì không nhất định nguyện ý gả tới đây, không giống Nguyên Chiêu dù sao cũng là đích trưởng tử.”
Trong tối ngoài sáng chê bai Lạc Nguyên Giác.
Ngọc Phiến tức giận đến cả người phát run, nhưng nàng không thể phát tiết ở chỗ này, chỉ có thể cật lực kiềm chế cảm xúc.
Lão thái thái gật đầu: “Con nói đúng, Ngô cô nương lớn lên cũng xinh đẹp, không liên quan tới Vân Nhi, hẳn là không dễ dàng.”
Ngọc Phiến mở to hai mắt, không ngờ tới lão thái thái cũng nói như vậy, nàng nghĩ thầm nhi tử của mình xuất chúng như vậy, tuổi còn trẻ đã tiến vào Hàn Lâm Viện, bao nhiêu người hâm mộ, hiện tại cưới một Ngô cô nương thì có tính là gì? Như thế nào mà cả một đám đều nói là công lao của Lạc Vân?
Nam nhân vô tình vô nghĩa đó, hắn để Lạc Nguyên Chiêu cưới cô nương thế gia danh môn, đến lượt Lạc Nguyên Giác, hắn lại phủi mông đi Trường An, chuyện gì cũng giao cho Viên thị. Viên thị là người hai mặt, đối xử với đích tử đích nữ không tồi, nhưng với thứ tử thứ nữ lại không tốt như vậy!
Nàng vốn là muốn mượn lời nói của lão thái thái, nhưng hiện tại xem ra, ý lão thái thái giống như Viên thị, căn bản là không đặt Lạc Nguyên Giác ở trong lòng.
Viên thị nói xong, đứng lên cáo từ.
Ngọc Phiến vẫn luôn do dự, tuy biết mong manh, nhưng vẫn thử dò xét: “Lão thái thái, người thật muốn đem Ngô cô nương gả cho Nhị thiếu gia? Không biết bệnh sởi còn có thể phát tác một lần nữa hay không?”
“Nếu đã khỏi, vậy đại phu tự nhiên là có biện pháp, một lần nữa phát tác thì vẫn chữa được thôi, có gì đâu đúng không?” Lão thái thái an ủi nàng, “Ngươi đừng lo lắng, Ngô cô nương nhanh nhẹn hào phóng, tuy không dịu dàng bằng Tịnh Anh, nhưng ta thấy tương lai nhất định cũng là một hiền thê, còn nữa, con dâu đã hỏi qua Nguyên Giác, hắn cũng không phản đối.”
Lệnh của cha mẹ lời người mai mối, hắn phản đối như thế nào? Ngọc Phiến cắn môi: “Biết đâu có thể chọn người tốt hơn.”
“Ai da, hai nhà đều sắp đính hôn, còn chọn cái gì? Đã bàn bạc xong xuôi, chúng ta lại bội ước, tương lai truyền ra ngoài thì người ta nghĩ như thế nào?” Lão thái thái nhíu mày, cầm lấy một khối điểm tâm cho Gia Nhi ăn, nhìn cháu trai nhỏ vui rạo rực bà cũng không còn tâm tư nói rõ ràng với Ngọc Phiến, xua xua tay để nàng lui ra.
Với lão thái thái mà nói, hôn sự này khá là vừa lòng, hiện tại cũng chỉ còn mình Lạc Bảo Châu chưa định, chờ đến lúc nàng cũng gả đi, liền có thể mong chờ con cháu đầy đàn.
Ngọc Phiến thấy thế, nén giận đi ra ngoài.
Đời này nàng không có nguyện vọng gì, cũng chỉ vì hai đứa con, hy vọng bọn họ có thể gả tốt, cưới tốt, nhưng Lạc Bảo Đường tự mình không biết cố gắng dù thế nào cũng phải chọn Đường công tử cũng được, Lạc Nguyên Giác lại không giống thế, hắn là nam nhân, sau này sớm muộn gì Lạc gia cũng phải phân nhà, hắn cưới thê tử thế nào rất quan trọng. Nhìn Tưởng gia, đó là danh môn vọng tộc, Tưởng lão gia tử còn là các thần, tuy rằng tuổi cao đã về hưu, nhưng ông ấy còn có nhi tử xuất sắc, mà Ngô gia thì sao, cũng chỉ ba đời trong nhà đều có nguòi làm quan, nhưng Ngô lão gia không có thành tích nào, nàng càng nghĩ sắc mặt càng khó coi.
Đều tại nàng liên lụy nhi tử!
Mùng năm tháng năm là Tết Đoan Ngọ, cả nước chúc mừng, xem như quan viên Đại Lương khó có được một ngày nghỉ.
Hai phu thê thức dậy, ăn sáng xong phải đi bái kiến trưởng bối, Vệ Lang gọi Lạc Bảo Anh lại: “Nàng không có chuyện gì muốn nói với ta ư?”
Lạc Bảo Anh lắc đầu: “Ngày nào chúng ta cũng thấy nhau, muốn nói thì đã nói từ sớm rồi, cần gì phải giữ đến ngày hôm sau?”
Vệ Lang nhíu mày: “Ta thấy nàng làm trường mệnh lũ (1), còn không đeo lên cho bản quan!”
(1) Trường mệnh lũ: là một loại vòng tay thắt bằng dây có nhiều màu.
Mấy ngày trước hắn trở về thì phát hiện trên án thư có đặt một cái kéo, loại chuyện này khẳng định là Lạc Bảo Anh mới làm xong còn chưa kịp thu dọn cái gì, thấy Tết Đoan Ngọ sắp tới, trong lòng hắn mừng thầm, kết quả nữ nhân này sắp sửa đi ra ngoài rồi mà còn không lấy ra, thế nào cũng phải để hắn mở miệng.
Đời này coi như thua trên người nàng! Chỉ là hắn đã quen mặt dầy mày dạn trước mặt nàng, đòi một món đồ thì có tính là gì? Nam nhân co được dãn được.
Thấy hắn chơi xấu, thậm chí còn vươn tay ra, Lạc Bảo Anh phụt cười nói: “Không có dáng vẻ gì hết, nếu thật là ta không làm, không phải chàng mất hết mặt mũi rồi sao?”
“Nàng thích ta như vậy, không có khả năng không làm.” Vệ Lang thúc giục, “Mau lên.”
Lạc Bảo Anh lập tức đeo trường mệnh lũ vào cổ tay hắn.
Sợi tơ năm màu xen lẫn vào nhau, cực kỳ xinh đẹp, thậm chí có một đầu còn xỏ năm hạt châu, Vệ Lang nhìn một cái, phát hiện năm hạt châu vừa đúng năm màu, đen trắng đỏ xanh vàng, hắn không khỏi cười nói: “So với năm ngoái làm tốt lắm, hạt châu này là lấy từ kim khố?”
Nàng gật đầu, ánh mắt dừng trên ngón tay hắn, không thể tinh tế bằng nữ nhân, nhưng đường nét tuyệt đẹp, lại ẩn chứa sức mạnh, nhớ tới mỗi đêm hắn đều dùng bàn tay này ôm lấy nàng, đụng chạm nàng, trên mặt lập tức nóng lên, làm nũng nói: “Chàng phải đeo đến Đoan Ngọ sang năm nha.”
“Nếu sợi dây này không đứt, ta liền mang.” Hắn lấy từ trong tay ra một vật, “Có đi có lại.”
Là một cây trâm chuồn chuồn kim tinh xảo, Đoan Ngọ đeo trâm chuồn chuồn kim là truyền thống Giang Nam, ở kinh thành không hay thấy, lúc ở Hồ Châu Lạc Bảo Anh nhìn thấy có người dùng cái này, nàng vui rạo rực nhận lấy tò mò hỏi: “Chàng mua ở đâu thế? Làm được một cái này phải tốn không ít công phu đâu.”
Một cây trâm nho nhỏ nhưng lại rất phong phú, có thần tiên côn trùng chim muông thú vật, còn có tám bông hoa thành một cụm, chính giữa đặt cây ngải cầu phúc.
“Trước tiên phải tới cửa hàng đưa bản vẽ cho thợ rèn, bằng không nàng nghĩ thế nào?” Vệ Lang rút ra cây trâm ngọc trên búi tóc nàng, cài trâm chuồn chuồn kim lên, lẩm bẩm, “Nghe nói nữ nhân mang trâm cài này, cả năm sẽ không sinh bệnh, nhưng thân thể nàng vốn khỏe mạnh, mang hay không mang đều giống nhau, chỉ là món đồ may mắn, có thì sẽ tốt hơn.”
Đó là tâm ý của hắn, Lạc Bảo Anh cúi đầu lấy túi thơm đang giấu ra, rũ mắt treo lên thắt lưng nạm ngọc của hắn: “Mang cái này lên cũng trị bách bệnh.”
Chóp mũi truyền tới mùi hương thảo dược nồng đậm, Vệ Lang thật sự không ngờ nàng còn làm túi thơm, khóe mắt đuôi mày đều tràn đầy ý cười, duỗi tay đụng vào nó: “Cái này ta cũng mang một năm.” Hắn chậm rãi cúi đầu, hôn lên môi nàng, một hồi lâu mới dắt tay nàng đi thỉnh an trưởng bối.
Hai người xứng lứa vừa đôi, Vệ lão phu nhân nhìn liền cao hứng, bây giờ chỉ hy vọng có thể được một chắt trai, bà cười nói: “Lang Nhi, con cùng Bảo Anh đến Bạch Hà, hay là vào cung trước?”
“Vào cung.” Vệ Lang nhìn Lạc Bảo Anh, “Chờ khi về ta sẽ đi chơi cùng nàng.”
Tết Đoan Ngọ xem đua thuyền, Hoàng Đế ra ngoài cung đều có một đám quan viên đi cùng, bây giờ Vệ Lang là các thần tự nhiên cũng ở trong số này.
Nghe được lời này, sắc mặt Vệ Hằng có chút u ám, lúc trước cảm thấy Đại bá phụ về kinh thành, nhất định có thể áp chế Vệ Lang, ai ngờ Vệ Lang một bước lên mây, còn trẻ như vậy mà có thể nhập các, hắn ta làm việc ở nha môn, cũng qua lại thân thiết với một vài người, lúc mọi người nói chuyện với nhau đều hy vọng có thể lấy được một ít tin tức từ nội các.
Nhưng Vệ Lang sao có thể nói cho hắn ta?
Hắn và tổ phụ giống nhau, đều giữ