Việc này phát sinh đột ngột, đến khi Lạc Bảo Anh lấy lại tinh thần, hận không thể lập tức nhảy sang du thuyền kia, hung hăng giáo huấn La Thiên Trì một trận.
Nhưng thằng nhóc chết tiệt này vậy mà dám cho người lái thuyền ra xa.
Lạc Bảo Anh nghiêng đầu nói với Viên thị: “Mẫu thân đừng lo lắng, con đi xem Châu Châu một chút, con biết là chuyện gì.”
Viên thị đang mơ hồ, thấy Lạc Bảo Anh hiểu rõ tình hình, khẽ gật đầu.
Lạc Bảo Anh đi vào khoang thuyền, Lạc Bảo Châu đã ngừng khóc, Tưởng Tịnh Anh ngồi bên cạnh trấn an, nhưng cũng không biết vì sao, thấy Lạc Bảo Anh, nàng nhường vị trí, nhẹ giọng hỏi: “Vừa rồi xảy ra chuyện gì?”
Gió lớn không ra boong thuyền, Lạc Bảo Châu khóc lóc chạy vào khiến nàng bị dọa cho giật mình, vì từ khi nàng gả vào Lạc gia, chưa bao giờ nhìn thấy tiểu cô nương rơi nước mắt, rốt cuộc là bị ai ăn hiếp?
Còn không phải đệ đệ vô liêm sỉ của nàng! Lạc Bảo Anh thở dài: “Chuyện này nói ra thì rất dài.” Nàng đặt tay lên vai Lạc Bảo Châu, “Châu Châu, ta nhất định sẽ vì muội ra khẩu khí này, đợi chút ta liền đến Nghi Xuân Hầu phủ!”
Chẳng lẽ là Nghi Xuân Hầu? Tưởng Tịnh Anh càng thấy hồ đồ.
Lạc Bảo Châu khẽ lắc đầu: “Tam tỷ không cần ra mặt thay muội, là muội tự tìm khổ nhất định phải đưa hắn bùa bình an, bây giờ hắn trả lại cho muội cũng tốt.”
Có thể hoàn toàn kết thúc được rồi.
Thấy lông mi muội muội còn vương nước mắt, điềm đạm đáng yêu, Lạc Bảo Anh thật không rõ La Thiên Trì sao lại nhẫn tâm thương tổn Châu Châu như vậy? Cho dù là tiểu cô nương thích hắn, cũng không đến mức coi như kẻ thù chứ? Huống chi có nhiều năm giao tình như vậy, nàng càng nghĩ càng không thể nhẫn nhịn, đột nhiên đứng lên: “Đại tẩu, tẩu ở cùng Châu Châu, ta đi trước.”
Nàng bước nhanh đi đến boong thuyền, lệnh người cho du thuyền cập bờ, bên tai loáng thoáng nghe thấy tiếng các phu nhân nói chuyện, chính là đang bàn tán chuyện này, kinh thành có nhà nào không muốn nịnh bợ La Thiên Trì, muốn gả nữ nhi cho hắn? Bây giờ hắn nháo thành như vậy, khó tránh sinh ra hiểu lầm, có lẽ khiến người ta cảm thấy Lạc Bảo Châu lén lút tặng đồ cho La Thiên Trì, nên mới bị nhục mạ ngay trước mặt mọi người.
Nhưng đó là nàng dẫn Lạc Bảo Châu tới tặng đồ một cách quang minh chính đại, khi đó nàng cũng không ngờ được Lạc Bảo Châu sẽ thích La Thiên Trì.
Đến khi du thuyền dừng lại, nàng giẫm lên cầu gỗ rồi đi ra xe ngựa, lập tức lệnh cho phu xe đi thẳng đến Nghi Xuân Hầu phủ.
Lúc này tâm tình La Thiên Trì cũng không tốt, vừa về phủ liền uống rượu, nhưng nghe nói Vệ Tam thiếu phu nhân cầu kiến, trong lòng hắn chấn động. Lúc còn nhỏ mỗi lần hắn làm chuyện sai, tỷ tỷ luôn dạy dỗ hắn, bây giờ chỉ sợ cũng vì thế, hắn buông chén rượu xuống rồi nói: “Cứ nói… Bản hầu không có ở đây.”
Hạ nhân đi truyền lời, trở về bẩm báo: “Tam thiếu phu nhân nói, Hầu gia không có ở đây thì nàng cứ chờ ở cửa, cho dù là chờ đến sáng ngày mai.”
Trong lòng La Thiên Trì biết trốn không được, hắn cũng không đành lòng để tỷ tỷ cứ chờ như vậy, rót chén rượu uống một hơi cạn sạch, hắn cho người mời vào.
Lạc Bảo Anh bước chân lướt gió, ba bước cũng thành hai bước đi tới nhà chính, trở tay đóng cửa lại, nói: “Uy phong của Hầu gia thật là lớn nha.”
Thanh âm nghe có vẻ yên ổn, nhưng hắn quen thuộc ngữ khí của nàng, đó là gió thổi báo mưa to gió lớn sắp tới. Nhưng vừa rồi hắn toàn dựa vào khí phách mà quên mất quan hệ giữa Lạc Bảo Châu và Lạc Bảo Anh, chỉ cảm thấy Lạc Bảo Châu đáng giận, thế nên mới trả lại bùa bình an cho nàng, hiện tại mới nghĩ đến trong lúc lơ đãng đã đắc tội tỷ tỷ!
Hắn đứng lên, che giấu hoảng hốt trong lòng, cười một cái rồi nói: “Tỷ tỷ, tỷ không nên tức giận, ta chỉ là…”
Còn chưa dứt lời, Lạc Anh liền giơ chân đá lên đùi hắn, duỗi tay tóm lấy áo hắn: “Đệ làm vậy sẽ huỷ hoại thanh danh của một cô nương, chẳng lẽ đệ không hiểu được? Cho dù Châu Châu thích đệ, cũng không tính là sai! Đệ dựa vào cái gì mà ăn hiếp muội ấy, dựa vào cái gì mà nhục mạ muội ấy trước mặt mọi người? Bùa bình an kia là ta đồng ý cho muội ấy tặng, trước đó muội ấy đã hỏi qua ta, đệ dựa vào cái gì mà ném trả như thế? Chà đạp tâm ý của muội ấy đối với đệ!”
Nàng hùng hổ doạ người, La Thiên Trì phản bác: “Cái gì mà thích ta, tỷ không thấy nàng ấy mắt đi mày lại với Mạnh công tử đâu? Còn trang điểm… Rõ ràng chính là dáng vẻ câu dẫn nam nhân, vậy cũng coi là thích? Tam tỷ, cứ coi nàng ấy là muội muội của tỷ, cũng không đáng để tỷ bảo vệ!”
Lạc Bảo Anh kiễng chân gõ một cái lên trán hắn, mắng: “Đồ khốn, Châu Châu là người như thế nào chẳng lẽ đệ không rõ ràng? Cái gì mà câu dẫn nam nhân, đệ không thích nàng, còn không cho phép nàng gả cho người khác? Lúc trước ta thích Vệ Lang, làm sao đệ lại càng muốn để ta quen biết Hạ công tử?”
Cú đánh kia rất nặng, La Thiên Trì thấy đau tận óc, trong chốc lát lại nghĩ tới dáng vẻ Lạc Bảo Châu xoay người rời đi, nhất định là thương tâm. Nhưng nếu thật sự thích một người, sao có thể nhanh quên như vậy? Hắn sờ trán: “Nàng ấy chính là đồ lả lơi ong bướm!”
Thấy hắn u mê không tỉnh, Lạc Bảo Anh nhìn kỹ hắn, nhướn mày nói: “Muội ấy thích người khác thì có liên quan đến đệ sao? Đệ còn không thèm để ý muội ấy, vì sao tức giận như vậy?”
“Ta…” La Thiên Trì lại không biết phản bác thế nào, một hồi lâu mới nói, “Nàng ấy là kẻ lừa đảo, ta muốn vạch trần bộ mặt thật của nàng ấy.”
Thật là ấu trĩ nực cười, khó trách nhiều năm như vậy mà không thấy hắn có ý trung nhân, đệ đệ này của nàng chính là một chút cũng không thông suốt, ánh mắt Lạc Bảo Anh chợt lóe: “Ta cảnh cáo đệ, sau này Châu Châu gả cho ai, đệ đều không được phép nhúng tay, cũng không được tiếp tục ức hiếp muội ấy, ta tự nhiên sẽ chọn một tướng công thật tốt cho muội ấy.
“Tỷ muốn chọn ai, Mạnh Thâm sao?” La Thiên Trì buột miệng nói ra.
“Đúng, ta thấy được Mạnh Nhị công tử rất thích Tứ muội, cho dù hôm nay đệ nháo thành như vậy, hắn cũng sẽ không thay đổi chủ ý, mấy ngày nữa ta sẽ để mẫu thân cùng Mạnh gia kết thân rồi gả Châu Châu qua đó.” Nàng nhìn La Thiên Trì, nhàn nhạt nói, “Đệ yên tâm, có Mạnh công tử ở đây, chắc chắn sẽ yêu thương muội ấy, Châu Châu tuyệt sẽ không tới làm phiền đệ, đệ cũng không cần lo lắng muội ấy sẽ lại thích đệ. Ngoài ra, chuyện này đệ phải tự mình tới xin lỗi Lạc gia, bằng không sau này đừng tới gặp ta!”
Nói xong, lại hung hăng đạp hắn một cái, nàng mới nghênh ngang rời đi.
La Thiên Trì từ từ ngồi xuống, tay cầm chén rượu hơi lay động, chỉ cảm thấy trái tim mình cũng giống như giọt rượu màu hổ phách kia, mãi không yên ổn được.
Lạc Bảo Anh ra khỏi cửa lớn, khom lưng tiến vào xe ngựa, lại phát hiện bên trong đã có một người, vừa định đặt câu hỏi, người nọ vươn tay kéo nàng một cái, nàng liền ngã vào vòng tay hắn. Mùi hương quen thuộc quanh quẩn ở chóp mũi, nàng lẩm bẩm nói: “Hôm nay thật là tức chết ta!”
Vệ Lang cười nói: “Ta đã nghe nói chuyện này, đoán được nàng sẽ tới đây.”
“Ta hận không thể đánh vỡ đầu hắn, chính là nhìn vào mặt mũi ta thì hắn không nên đối xử với Châu Châu như vậy! Chàng nói hắn có bao nhiêu đáng giận? Thằng nhóc chết tiệt bây giờ không có ai ở bên cạnh, càng ngày càng vô pháp vô thiên!”
“Nam nhân thiếu lý trí, tự nhiên đáng sợ hơn nữ nhân nhiều.” Tay hắn khẽ vuốt lưng nàng, “Hắn chưa từng thích cô nương nào, có lẽ là bản thân cũng không hiểu được.”
Bởi vì chiếu theo quan điểm của Vệ Lang, giả sử hắn gặp phải loại chuyện này, hắn không thèm để ý Lạc Bảo Châu, như vậy nàng có gả cho người khác, hắn cũng nên thờ ơ, nơi nào sẽ mượn cơ hội này để phát tiết? Điều này hiển nhiên là nói không thông, chỉ có duy nhất một loại giải thích chính là, La Thiên Trì ít nhiều có chút để ý.
Lạc Bảo Anh ngưng mắt nhìn hắn: “Chàng cũng cảm thấy hắn đối với Châu Châu…”
“Ừ.” Vệ Lang cúi đầu bóp mặt nàng, “Ta chính là người từng trải.”
“Nhưng chàng chưa từng nhục mạ ta, nếu chàng làm như vậy, cả đời này đừng mong cưới được ta.” Lạc Bảo Anh hừ hừ, nàng chính là người thù dai.
Hắn cười rộ lên: “Ta lại không ngốc, sao lại đắc tội nàng, không giống…” Hắn nghĩ thầm có lẽ bây giờ La Thiên Trì mới cảm nhận được tư vị thích một người, có lẽ ngay từ đầu cái này cũng sẽ không làm người cảm thấy ngọt ngào, trái lại có loại lo âu khó chịu, ít nhất lúc hắn phát hiện mình thích Lạc Bảo Anh, liền có chút hoảng loạn, dù sao nàng nhỏ hơn hắn nhiều tuổi như vậy.
May mắn hắn kiên trì tới cùng, chưa từng bỏ qua hai đời này.
Lạc Bảo Anh dựa vào ngực hắn: “Tên ngốc Thiên Trì này, đối với Châu Châu như vậy, ta nhìn hắn thu thập kiểu gì đây.”
Vệ Lang nói: “Cái này cũng không khó.” Cúi đầu hôn hôn má nàng, “Dù sao Châu Châu không giống nàng.” Tính tình hai người cách xa vạn dặm, nếu là La Thiên Trì đối với Lạc Bảo Anh như vậy, nhất định là khó có thể vãn hồi, nhưng Lạc Bảo Châu sao, khóe miệng hắn nhếch lên, vừa nhìn đã biết là người rất dễ dỗ.
Nghe được lời này, Lạc Bảo Anh nhướn mày: “Nam nhân các người đều hư như vậy sao?” Nàng kêu xe ngựa đi Lạc gia.
Lúc này Viên thị đã biết chân tướng, nhìn thấy Vệ Lang cùng Lạc Bảo Anh, cũng bất chấp hàn huyên, kéo Lạc Bảo Anh sang một bên rồi nói: “Con thật đi Nghi Xuân Hầu phủ?”
“Vâng, mẫu thân, người rửa mắt mong chờ đi, Châu Châu chắc chắn có cửa nhân duyên tốt.”
Nghe xong, Viên thị vẫn không hiểu gì, chỉ thấy Lạc Bảo Anh đã định liệu trước, ngược lại cũng thở phào một chút.
Lạc Bảo Anh lập tức tới Đông Khóa Viện tìm Lạc Bảo Châu, nom tiểu cô nương rất tốt, khẽ mỉm cười nói: “Sao Tam tỷ lại tới đây? Muội đã không có việc gì, tỷ không cần lo lắng cho muội.”
“Vậy thì tốt rồi.” Lạc Bảo Anh dặn dò nàng, “Giả sử ngày nào đó hắn tới xin lỗi muội, đừng nhanh như vậy tha thứ hắn.”
Lạc Bảo Châu ngẩn ra: “Hắn, hắn sẽ đến xin lỗi?”
Sao có thể?
Làm ra loại chuyện đáng giận kiểu này, hắn nhất định là chán ghét nàng, sao có thể còn đến xin lỗi chứ?
Lạc Bảo Anh thấy hai mắt nàng mơ màng mù mịt, thở dài nói: “Muội nhớ rõ lời này là được.”
Lạc Bảo Châu “ồ” một tiếng, trong lòng cũng không tin.
Xảy ra náo loạn như vậy, Lạc Bảo Anh cũng không còn tâm tình ngắm hoa sen gì nữa, cùng Vệ Lang ngồi xe trở về, hai người đi vào nhị môn, vừa tới sân, lại thấy hai bà tử túm lấy Vệ Liên, đằng sau còn có Trình thị, không biết đang nói cái gì, thoạt nhìn như là đang mắng Vệ Liên, Vệ Liên chỉ biết khóc, Trình thị phân phó bà tử áp nàng ta về.
Phải biết rằng từ trước đến nay Trình thị đều rất thương yêu tiểu nữ nhi này, lúc này lại cho người động thủ, chẳng lẽ vừa rồi Vệ Liên đi xem đua thuyền đã làm ra chuyện gì? Nàng không đi cùng nàng ta, hơn nữa lại tới du thuyền Lạc gia, hoàn toàn không biết gì cả.
Vệ Lang nhàn nhạt nói: “Ta biết.”
“Sao mà chàng biết được?” Lạc Bảo Anh kinh ngạc, “Không phải chàng bồi Hoàng Thượng sao?”
“Tam muội cho thuyền đong đưa đến trước mặt Hoàng Thượng, còn đàn một bài.” Một lòng muốn làm Hoàng Hậu nương nương, lại không nhìn xem nàng ta có bản lĩnh gì, các cô nương dùng loại mánh khóe này là có thể bắt được lòng Hoàng Đế, vậy thì ai cũng có thể ngồi lên phượng vị, Vệ Lang nói, “Lúc ấy Đại bá phụ cực kỳ tức giận, ngại nàng ta ném mất thể diện Vệ gia, lập tức cho người lên thuyền dẫn nàng ta về.”
Lạc Bảo Anh khinh thường, cười Vệ Liên có lòng tham cũng cười nàng ta ngu xuẩn.
Nhớ tới trước kia quen biết sơ sơ, nàng ta chỉ là một tiểu cô nương tùy hứng, rốt cuộc sao lại biến thành bộ dáng hôm nay?
“Khó trách Nhị bá mẫu bỏ được, thì ra còn đắc tội Đại bá phụ.” Chỉ là nàng không có hứng thú nói tới chuyện của Nhị phòng, hôm nay tới Bạch Hà một chuyến, lại đi Nghi Xuân Hầu phủ, lại đi Lạc gia tới tới lui lui, nàng kéo cánh tay Vệ Lang rồi nói: “Lúc này ta chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, đều phải mệt chết ta.”
Nàng khẽ cáu tựa như làm nũng, hắn khom người bế nàng lên: “Được, ta cũng đang có ý này.”
Lạc Bảo Anh nhìn ánh mắt trêu đùa của hắn, buồn bực nói: “Ta là ngủ thật.”
“Ta cũng vậy, bằng không nàng tưởng là gì?” Hắn thấp giọng nói, “Bảo bối, đừng nghĩ quá nhiều.”
Mặt nàng đỏ ửng, bình thường hắn chỉ gọi nàng là Bảo Anh, nhưng mỗi khi hai người cá nước thân mật, cái gì hắn cũng gọi, lại cứ là thanh âm dễ nghe, lúc động tình thô khàn triền miên không dứt, giống như từng đợt gió ấm bên tai, nàng nghiêng sang, mặt dán vào áo bào của hắn, không để ý tới hắn trêu đùa.
Vệ Lang cũng không để ý nàng trở về có bằng lòng hay không, cười một cái ôm nàng đi.
Vệ Liên bị lệnh cưỡng chế cấm túc, Trình thị biết hôm nay nàng ta là bị mỡ heo che mờ mắt, không cam lòng gả cho công tử bình thường, nhưng bây giờ thanh danh nàng ta như vậy thì còn có lựa chọn sao? Trình thị chỉ hận lúc trước dung túng nàng ta, đem tiểu nữ nhi còn đang sống sờ sờ bị huỷ hoại, sau khi bà ta thương lượng với Trình lão phu nhân, liền quyết định đính hôn với môn sinh của Trình lão gia.
Hết trận này, Lạc gia, Ngô gia cũng phải kết thân, Ngọc Phiến nghe được tin tức từ chỗ Chu cô cô, nói là Ngô cô nương đã khỏi hẳn, hai ngày này Ngô phu nhân sẽ tới phủ, thậm chí nàng ta còn thấy Viên thị ra vào nhà kho, dường như muốn lập tức lấy ra sính lễ.
Đây chính là chuyện vui, lão thái thái nghe Viên thị nói như vậy, cười tủm tỉm nói: “Được, tất cả đều giao cho con xử lý, may mắn Nguyên Chiêu mới thành thân, mấy tờ đơn vẫn còn hết, đến lúc đó cứ y theo trong này mà mời khách khứa, ngược lại dễ dàng hơn nhiều.”
Viên thị nói: “Mẫu thân nói phải.”
Lúc này Ngọc Phiến bưng trà tới, đặt trước mặt Viên thị.
Viên thị cầm lên, cũng không có uống, ngược lại nhìn chằm chằm nước trà trong chén, một lúc sau đột nhiên đưa tới trước mặt Ngọc Phiến: “Bây giờ ta cũng không khát, ngươi uống hết đi.”
Lão