Thanh âm trầm thấp vang bên tai, Lạc Bảo Châu kinh ngạc nhìn hắn, không có phản ứng kịp.
Không cho không thích nữa, chẳng lẽ ý là tiếp tục thích sao?
Nhưng không phải hắn ghét nàng sao, bằng không sao lại ném trả bùa bình an như vậy.
Nhớ tới ngày đó tan nát cõi lòng, nàng theo bản năng phản kháng, nhẹ trách mắng: “Ta có thích hay không không cần nghe huynh, huynh buông tay!”
Tiểu cô nương ở trong ngực ra sức vặn vẹo, muốn tránh thoát ra ngoài, hắn không kiên nhẫn, nhíu mày nói: “Muội không nghe lời, ta cứ không buông tay, đêm nay không được thì còn có đêm mai, phụ thân muội ở Trường An, ai tới bảo vệ? Cái nhà này của muội ta muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, bằng mấy tên hộ vệ mà đòi ngăn được sao?”
“Ta, ta đi kiện huynh.” Nàng không khỏi bực bội, “Cùng lắm thì ta cũng không cần thanh danh!”
Đột nhiên sinh ra tức giận, nàng giãy giụa càng mạnh.
La Thiên Trì sợ làm đau nàng, lại không muốn nàng trốn trong chăn rồi đoán mò, tay chân liền có chút gò bó, mà Lạc Bảo Châu được nuông chiều từ bé, cũng không phải không có tính khí, xem tình thế liền hung hăng nắm tay đấm vào ngực hắn, còn duỗi chân đá hắn, hắn sợ thật sự gây ra động tĩnh, nhanh như hổ đói vồ mồi chặn nàng lại, Lạc Bảo Châu chỉ cảm thấy ngực đau nhói, há mồm muốn kêu.
Hắn vội che miệng nàng, lại thấy má nàng đỏ bừng, còn rực rỡ hơn cả ánh nắng chiều, mới phát hiện tay trái của hắn thế nhưng không cẩn thận chống lên người nàng.
Thật giống như cầm phải một khối còn mềm mại hơn bông, hắn vội không kịp dịch tay ra, trên mặt một trận nóng bừng.
Cũng không nói được đây là cảm giác gì, dường như trong thân thể bùng cháy một ngọn lửa mãnh liệt, từ đầu ngón tay đến lòng bàn chân đều là nóng rát, ma xui quỷ khiến, hắn thiếu chút nữa lại muốn vươn tay, cuối cùng phải cứng rắn nhịn xuống. Tuy hắn không chạm qua nữ nhân nhưng vẫn biết đó là gì.
Mới vừa rồi sao lại…
Hắn càng nghĩ càng ảo não, mục đích ban đầu của hắn cũng không phải là vì tới khinh bạc nàng.
Nhưng hiện tại, hắn đang che miệng nàng, đè lên người nàng, La Thiên Trì cũng không biết vì sao lại tới một bước này, rõ ràng hắn vốn tới xin lỗi.
Lạc Bảo Châu lại không nhịn được khóc, nước mắt rơi xuống đầu ngón tay hắn.
Hắn không thể buông tay vì sợ nàng thét chói tai, nói bên tai nàng: “Vừa rồi ta không phải cố ý, muội đừng khóc, Châu Châu, ta chưa từng nghĩ tới sẽ làm như vậy, là muội… Cũng là ta không cẩn thận, bây giờ ta buông tay ra, muội đừng kêu.” Hắn vừa nói vừa xê dịch, ai ngờ nàng lập tức há mồm cắn hắn một ngụm, oán hận nói: “Huynh cút cho ta!”
“Ừ, ta…” La Thiên Trì dừng lại, “Muội bảo ta cút?”
Trên đời này ngoại trừ tỷ tỷ, còn chưa có người nào nói với hắn lời này, lá gan của tiểu nha đầu không nhỏ.
Dưới ánh trăng, đôi mắt hắn đen nhánh, vẻ anh tuấn trên mặt phủ đầy nguy hiểm, Lạc Bảo Châu kéo chăn về, lại có chút sợ hãi. Thật ra thì nàng không dám kêu, vạn nhất đưa tới nha hoàn, bị tổ mẫu và mẫu thân biết được thì làm sao, chẳng lẽ thật sự đi kiện hắn sao, nhưng nha môn nào có thể thẩm tra rồi xử lý, hơn nữa… Vừa rồi còn bị hắn chạm vào ngực, cái này có thể để người nhà biết sao? Lạc gia bọn họ mà đối địch với La gia, nhất định là lấy trứng chọi đá.
Nàng co rụt người lại, chỉ lộ ra gương mặt trắng nõn, ở nơi này vào ban đêm trông có vẻ đặc biệt nhỏ, hơn nữa còn không nhìn hắn, cũng không nói lời nào, giống như đang chờ hắn đi. La Thiên Trì thấy nàng bất chấp tất cả, liền biết nàng đã không còn ý chí phản khán, nhất định là bị dọa sợ.
Thật sự đây không phải dự tính ban đầu của hắn.
La Thiên Trì thở dài, dịch sang bên rồi nói: “Chuyện lần trước là ta không đúng, ta không nên trả lại muội bùa bình an, muội yên tâm, để xảy ra loại chuyện này thì ta sẽ phụ trách, vài ngày nữa tự nhiên sẽ cho người tới cầu hôn.”
Cầu hôn, muốn cưới nàng sao?
Nếu là ban đầu, chỉ sợ nàng sẽ cao hứng nhảy dựng lên, nhưng hiện tại, nàng nhẹ giọng nói: “Huynh không cần vì chuyện này mà phụ trách, dù sao người khác cũng không biết, huynh đi đi, về sau đừng để ta thấy huynh.” Không phải thích nàng mà cưới nàng, thật giống như nàng chiếm tiện nghi, nhưng nàng gả đến đó cũng sẽ không vui mừng.
Nàng rũ mắt nên không nhìn ra vui buồn.
La Thiên Trì đứng lên, đứng sát mép giường, xoay người đi về phía cửa.
Nhưng mỗi một bước đi đều giống như bị mất một thứ đồ quan trọng, loại cảm giác này ảnh hưởng hắn, làm hắn không cách nào động bước chân, hắn biết hôm nay một khi rời đi, sợ rằng Lạc Bảo Châu sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn, nhưng rốt cuộc nàng có tha thứ hay không thì thật sự quan trọng với hắn sao?
Giả sử không quan trọng, hắn cũng sẽ không tới gặp nàng vào đêm khuya?
Rốt cuộc kinh thành có nhiều cô nương muốn gả cho hắn như vậy, muốn nhào vào ngực hắn, bị hắn nhục mạ không chỉ có Lạc Bảo Châu, nhưng những người khác có đau lòng hay không, hắn chưa bao giờ để ý.
Hắn quay trở lại, tới gần nàng.
Chỉ nhìn nàng không nói lời nào, Lạc Bảo Châu lại hoảng sợ, không biết hắn muốn làm gì, nàng đã không để hắn phụ trách mà còn muốn thế nào chứ? Nàng cắn môi nói: “Huynh không đi sao? Chẳng lẽ huynh muốn đợi đến hừng đông? Chờ thêm lát nữa, mấy người Thu La sẽ tới.”
La Thiên Trì nói: “Ta biết, ta đang nghĩ xem phải nói gì với muội.”
Lạc Bảo Châu không nghe rõ, nghi hoặc nhìn hắn.
Mắt to lấp la lấp lánh, giống sao sáng trên bầu trời đêm.
La Thiên Trì thở một hơi thật dài rồi nói: “Thật ra ta, ta cũng thích nàng.”
Lạc Bảo Châu khiếp sợ: “Huynh…”
“Chỉ là ngay từ đầu ta không biết, cho nên thấy nàng cùng Mạnh Thâm mắt đi mày lại…”
“Ai mắt đi mày lại?” Lạc Bảo Châu nói, “Lần trước ở du thuyền chỉ là ta nhận ra hắn, thế nên mới nhìn hắn, Mạnh công tử văn nhã lễ độ, khách khí cười với ta mà thôi.”
“Đang yên đang lành hắn cười với nàng làm gì?” La Thiên Trì nhíu mày nói, “Hắn cười với nàng, nàng liền đỏ mặt? Có phải nàng muốn gả cho hắn đúng không?”
“Liên quan gì đến huynh!” Thấy hắn lại nổi giận, Lạc Bảo Châu cũng bực, quản hắn cái gì có thích hay không, hiện tại nàng chỉ muốn bảo La Thiên Trì mau mau cút đi, “Huynh đi, ta không có lời nào muốn nói với huynh, huynh…” Còn chưa nói xong, chỉ cảm thấy đầu bị giữ chặt, hắn lập tức nghiêng đầu hôn một cái.
Nàng giống như bị lấy mất trái tim, cái gì cũng không nhìn được, cũng không cảm nhận được.
Đến khi tìm về được tỉnh táo, lại thấy hắn đã ngẩng đầu, gắt gao ôm nàng.
Nàng không biết phải nói gì, chỉ cảm thấy trong lòng đang sôi trào mãnh liệt, không cách nào mở miệng.
La Thiên Trì nói: “Bây giờ nàng