Chương 13: Lấy đâu ra họ hàng hiển hách như vậy?
Chờ khi quan giảng bài rời khỏi, Dương Húc mới ra bên ngoài.
La Thiên Trì đứng sau khóm tường vi, trông thấy Thái tử vui mừng khôn xiết nên đột ngột xông ra khiến thị vệ bị bất ngờ nên đồng loạt rút trường kiếm, cứ tưởng có thích khách.
“Là ta, các ngươi làm gì vậy? Ta tới gặp biểu ca.” La Thiên Trì vừa nói vừa đi đến bên cạnh Dương Húc, “Biểu ca, ta có việc muốn nói với huynh.”
Dương Húc phất tay cho thị vệ lui xuống, trừng mắt nhìn La Thiên Trì: “Ngươi phải phục tang cho Trân nhi nửa năm, không ở nhà tu dưỡng cho tốt còn suốt ngày chạy tới nha môn?”
Tỷ tỷ ruột qua đời, làm đệ đệ phải chịu một vài quy chế nhưng vì chuyện luân chuyển của Lạc Vân nên hắn không thể ở nhà chờ đợi. Đúng là ngậm bồ hòn làm ngọt, có nỗi khổ mà không thể giãi bày, hắn thở dài nói: “Ta ở nhà thì mọi người khuyên phải nén bi thương, đừng nghĩ tới chuyện cũ, hiện giờ ta tốt hơn trước thì biểu ca lại trách ta không có lương tâm! Rốt cuộc ta nên làm thế nào đây, hay là cạo đầu đi làm hòa thượng, ăn chay niệm phật cả đời không ra khỏi cửa nữa? Hiện giờ ta chỉ muốn chăm chỉ làm việc để tỷ tỷ an lòng.”
Chân mày Dương Húc nhíu lại dò xét La Thiên Trì.
Vì Hoàng Hậu cực kỳ yêu thích tỷ đệ La gia nên hai người thường xuyên vào cung, lớn lên bên nhau từ nhỏ nên hắn luôn đối xử với bọn họ như huynh muội ruột thịt, ai ngờ La Trân gặp bất trắc sớm bỏ mạng, chỉ sợ La Thiên Trì lại gặp chuyện không may nên hắn luôn quan tâm chú ý tới La Thiên Trì.
Trong khoảng thời gian này, từ lúc La Thiên Trì đi Hồ Châu về, Dương Húc phát hiện hắn thường xuyên tới nha môn.
“Ngươi thật sự muốn làm việc?” Sắc mặt Dương Húc dịu xuống, nếu đúng là làm chuyện đứng đắn thì tốt hơn việc trầm mê trong đau thương u uất nhiều.
La Thiên Trì đã sớm nghĩ ra một lý do: “Lúc ta tới Hồ Châu có quen biết Lạc Tri phủ, người này lịch sự nhã nhặn, kín đáo không thích phô trương, lại có học thức uyên bác, sau này mới biết người này từng là Bảng nhãn.”
Tự nhiên lại quan tâm đến quan viên Đại Lương, Dương Húc nhìn người đối diện có mấy phần trưởng thành, cười nói: “Nói tiếp.”
“Hắn quản lý Hồ Châu gọn gàng ngăn nắp, bá tính yên vui, trong thành giàu có đông đúc, ban ngày trên đường có vô số cửa hàng, nhìn đâu cũng thấy phồn vinh hưng thịnh, đến đêm tối còn không cần đóng cửa.” Hắn chớp mắt, “Lạc Tri phủ cũng luôn xây dựng đê điều, hao tâm phí sức trị thủy nên năm nay thành Hồ Châu mới không có cảnh người chết khắp nơi như trước. Huynh xem, người như vậy có phải nên thăng chức hay không? Đây là phúc của Đại Lương ta!”
Quả thực là miệng lưỡi lưu loát, khen ngợi không ngừng, Dương Húc nghe hắn nhắc tới việc xây sửa đê điều, nhắc tới Hồ Châu, lại là nhớ tới năm trước đã từng phê duyệt tấu chương.
Hoàng Thượng đã ngoài năm mươi nên thân thể không còn tốt như trước, rất coi trọng nhi tử nên từ lâu đã giao cho Thái tử xử lý một vài chuyện, hắn nhớ rõ đã từng đọc tấu chương của một vị Tri phủ họ Lạc, lời lẽ rõ ràng, ngay thẳng thành thật, không giống những đại thần chỉ biết khoe khoang học thức, nói hươu nói vượn, người này rất hợp ý hắn. Chỉ tiếc sau khi đề cử với Hoàng Thượng thì như đá chìm đáy biển, hắn không ngờ có một ngày lại lần nữa nghe được chuyện của người này từ trong miệng La Thiên Trì.
Trầm ngâm một lát, hắn gật đầu nói: “Nếu ngươi cảm thấy người này thanh liêm chính trực, có năng lực thì ta sẽ nói tốt vài câu trước mặt phụ hoàng.”
Nghe Thái tử cam kết, La Thiên Trì nhẹ nhàng thở ra, kỳ thật hắn còn muốn để Dương Húc đến Lại Bộ xem xét tình hình một chút nhưng không thể được nước làm tới, tuy Dương Húc mới hơn hai mươi tuổi, đã là Thái tử của Đại Lương, ngày thường làm việc cay nghiệt quyết đoán, nói là biểu ca nhưng càng giống trưởng bối hơn.
La Thiên Trì cười nói: “Cảm ơn biểu ca, ta cũng muốn góp chút sức lực.” Dừng lại một lúc mới nói tiếp, thần sắc hắn trở nên nghiêm túc, “Biểu ca, không biết ta có nên xin Hoàng Thượng một chức vụ để làm không?”
Như vậy đến lúc tỷ tỷ tới kinh đô, trong tay hắn vừa có quyền vừa có tiền thì mới bảo vệ được cho tỷ ấy.
Khóe miệng Dương Húc lại nhếch lên: “Ngươi mới có vài tuổi, làm được chức gì chứ? Cứ đọc sách cho giỏi đi, đợi hai năm nữa rồi nói tiếp.” Lại nhìn La Thiên Trì một cái, “Đúng lúc ta muốn đi thăm mẫu hậu, ngươi tới đó chưa? Nếu không thì ở lại dùng bữa với mẫu hậu, Oánh Nhi cũng ở đó.”
Sau khi La Trân qua đời, ngoại trừ La Thiên Trì thì người đau lòng nhất chính là Hoàng Hậu, giống như mất đi nữ nhi ruột thịt, may mắn còn có một cháu gái đằng ngoại khác là Lưu Oánh ngày ngày tới nói chuyện cùng bà, vì thế đau thương cũng dần vơi bớt.
Đương nhiên La Thiên Trì không phản đối, hai người sóng vai rời đi.
--------
Mười dặm trồng kín mai vàng, tất cả đồng loạt nở hoa, cánh hoa màu vàng nhẹ nhàng hé mở, lộ ra nhụy hoa khiến cả đình viện ngập tràn hương thơm.
Tuy phủ đệ chật chội nhưng không ngờ lại có vườn mai đẹp như này, Lạc Bảo Anh thích thú vui mừng, bảo Lam Linh đặt một cái ghế bành dưới tán cây để nàng ngồi đó thêu hoa.
Trời vẫn chưa chuyển lạnh, mặt trời vẫn còn rực rỡ, nếu không nhớ tới chuyện cũ thì đúng là có vài phần ý vị, nàng gục đầu xuống, ngón tay nhỏ nhắn cầm kim chỉ xỏ qua mặt giày, chỉ trong chốc lát đã thấy trên mặt vải hiện ra vài khóm trúc màu xanh nhạt khẽ đung đưa, đẹp mà nhã nhặn.
Bên tai vang lên thanh âm du dương trầm bổng: “Không nghĩ tới tay nghề muội muội tốt như vậy.”
Nàng ngẩng đầu nhìn thấy một gương mặt tuấn tú, nhướng mày cười nói: “Ca ca trở về từ lúc nào?”
“Vừa mới về.” Hắn cầm đôi giày trong tay nàng lên xem, cười nói, “Đang làm giày cho phụ thân? Xem kích thước này thì đúng rồi.”
Nàng gật đầu: “Đã làm xong rồi, muội phải đưa đến cho cha đi thử, như vậy mới nhanh chóng bắt hết thổ phỉ!”
Trong lời nói lộ ra tính khí trẻ con, Lạc Nguyên Chiêu cười rộ lên, tay đặt trên vai nàng: “Chờ lúc phụ thân trở về, muội nhớ phải đưa đến.” Ngữ khí rất nhẹ nhàng nhưng giữa lông mày lại hiện lên nét phiền muộn.
Chuyện này hắn đã biết, vô duyên vô cớ phụ thân phải gánh vác toàn bộ trách nhiệm, có lẽ là do Giang lão gia, bằng không thiên tai nhân họa gây rối loạn tứ phương đều là vấn nạn chung của các thành các huyện, theo lý thì tất cả phủ nha phải hợp sức đuổi bắt kẻ làm loạn nhưng chỉ có mình Hồ Châu phải chịu trận, lại còn kéo dài thời gian làm hỏng việc.
Cuối cùng sai càng thêm sai, còn đổ trách nhiệm lên người phụ thân.
Có lẽ hắn nên cưới Giang Lệ Uyển? Suy nghĩ xong mới thấy không đúng, nếu phụ thân nguyện ý cúi đầu thì đã sớm gọi hắn từ thư viện trở về, nhưng một chữ phụ thân cũng chưa nói qua, có thể thấy người không muốn cửa hôn sự này.
Nếu không đến bước cuối cùng thì hắn không muốn bị người khác nắm mũi dẫn đi.
Thấy Lạc Nguyên Chiêu thất thần, Lạc Bảo Anh vỗ cánh tay hắn: “Ca ca, huynh đang nghĩ gì thế?”
“Thổ phỉ,” hắn đột nhiên nói, “Lần này số thổ phỉ tăng vọt, nhất định là do lưu