Nói tới Vệ gia.
Vệ lão gia tử là nguyên lão ba triều, tới đời này Vệ gia lại càng có nhiều người xuất chúng, không chỉ có chức vị Thái sư mà ngay cả Lại Bộ Thượng Thư cũng có, đều là những chức quan đứng đầu triều đình, đây chính là danh môn vọng tộc chính hiệu.
Nhưng Lạc gia thì sao?
Lạc Bảo Anh có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được quan hệ của hai nhà.
Lão thái thái bật cười, vẫy tay gọi nàng tới gần, tỉ mỉ nói: “Từ nhỏ con đã ở Thương Châu nên không biết chuyện này, người này là di tổ mẫu của con, dung mạo cực kỳ xinh đẹp, lúc trước ở Trừng huyện chính là đóa hoa độc nhất vô nhị…”
Đang nói thì Lạc Bảo Chương tới, từ lúc nàng bị phạt chép nữ giới thì lời nói cử chỉ đã cẩn thận hơn nhiều, chưa từng khiến trưởng bối tức giận nên lão thái thái nhìn thấy cũng gọi nàng lại gần nghe chuyện.
Thì ra nguyên quán của lão thái thái là ở Trừng huyện, bà có một đường tỷ chính là Vệ lão phu nhân hiện giờ, hai nhà ở sát nhau, trong nhà đều có mấy chục mẫu ruộng tốt, cuộc sống hàng ngày không phải lo lắng gì, cứ thế đến một ngày phụ thân của đường tỷ thi đậu cử nhân thì hai nhà mới dần dần xa cách.
Lại nói tiếp, tất cả đều là do mẫu thân của đường tỷ đanh đá chua ngoa, sợ trượng phu có công danh sẽ bị người khác lợi dụng, phụ mẫu lão thái thái là người khí khái nên không muốn nhìn sắc mặt nàng, đến khi phụ thân đường tỷ thi đậu tiến sĩ, cả nhà dọn đến kinh thành, từ đấy bắt đầu bặt vô âm tín.
Lần bọn họ gặp lại là do đường tỷ nhớ tới tình cảm khi còn bé nên mới chủ động đi tìm, khi đó mẫu thân bà ấy đã qua đời nên không cần phải gò bó như trước nữa.
Lão thái thái mời đường tỷ ở lại vài ngày sau đó mới từ biệt nhau, từ khi ấy đến giờ hai nhà chưa bao giờ cắt đứt liên hệ.
Còn chuyện đường tỷ vì sao gả cho Vệ lão gia tử, đơn giản chỉ là tài tử giai nhân, nhất kiến chung tình, lão thái thái nói đến đây liền dừng lại. Lạc Bảo Chương nghe đến mức nhập thần, di tổ mẫu cũng có xuất thân nghèo kém như nhà mình nhưng có thể gả vào thế gia vọng tộc, có thể thấy được chỉ cần có dung mạo xinh đẹp thì làm chuyện gì cũng thuận lợi.
Chỉ có Lạc Bảo Anh vẫn thấy mơ hồ, tuy nàng không biết Vệ gia có họ hàng với Lạc gia nhưng nàng biết Vệ lão phu nhân Du thị là vợ kế.
Đại lão gia và Nhị lão gia của Vệ gia đều do nguyên phối (1) sinh ra, chỉ có Tam lão gia đã qua đời là nhi tử ruột của Du thị, mà Vệ Lang chính là cháu trai ruột duy nhất của bà.
(1) Nguyên phối: người vợ đầu tiên.
Trong lòng nàng sáng tỏ, dù sao trong những người trẻ tuổi của Vệ gia thì không ai có năng lực bằng Vệ Lang.
Chẳng trách lão thái thái xưng hô thân thiết với Vệ Lang như vậy, còn gọi hắn là Lang Nhi, nếu đổi thành Vệ Đại công tử hay Vệ Nhị công tử thì chắc chắn bà sẽ không nói vậy.
Nhưng vẫn còn vài chỗ chưa thể lý giải, lần trước La Thiên Trì tới Hồ Châu cũng không thấy bọn họ nhắc tới, Lạc Bảo Anh đang muốn dò hỏi thì Lạc Bảo Chương đã không nhịn được phải mở miệng nói trước: “Con nhớ lúc ở Giang gia đã nghe nói tỷ tỷ của La công tử qua đời, nàng ấy cũng tầm tuổi này, hay người đính hôn với biểu ca chính là nàng?”
Đều họ La, lại vừa mới qua đời, quả thật khiến mọi người có chút nghi hoặc.
Cũng tại lần trước Vệ lão phu nhân viết thư không nói rõ ràng, chỉ thuận tiện nói mình rất hài lòng với cháu dâu, đợi đến khi thành thân sẽ giới thiệu sau nên Lạc gia chỉ biết cô nương đó họ La còn những thứ khác đều không biết.
Đầu óc lão thái thái không xoay chuyển nhanh như vậy, hỏi: “La công tử là ai?”
“Là Nghi Xuân Hầu, mới mười ba tuổi đã làm Hầu gia.” Lạc Vân giải thích cho mẫu thân, “Chính là người lần trước đã cùng biểu công tử Giang gia tới nhà ta làm khách.”
Lão thái thái đáp một tiếng: “Thế cũng xứng đôi, gia thế Vệ gia như vậy, cô nương Hầu phủ có tính là gì? Vệ lão gia tử rất yêu thương Lang Nhi, để cho hắn lấy Công chúa cũng được.”
Lão thái thái hết lời khen ngợi Vệ Lang, Lạc Bảo Anh mắng thầm trong bụng, nhìn khẩu khí này xem, còn chưa gặp người đâu, vậy mà đã biết xứng hay không xứng? Bàn về gia thế, nàng có biểu ca là Thái Tử, tương lai sẽ thành Hoàng đế Đại Lương, Vệ gia có thể sánh bằng sao? Phi, ai trèo cao còn chưa biết đâu!
Nhưng nghĩ đến thân phận hiện tại khiến nàng lại thấy buồn rầu, không còn tinh thần nghe chuyện, không giống Lạc Bảo Chương vẫn kiên nhẫn nghe lão thái thái kể lại hồi ức khi xưa.
Từ chính phòng ra ngoài, nàng nhìn lên bầu trời xanh thẳm, vừa cao vừa xa không thể với tới, người ở kinh đô cũng xa xôi cách trở như vậy.
Từ giờ trở đi nếu gặp được hắn thì nàng phải gọi một tiếng biểu ca sao?
Ha ha, đột nhiên nàng cười rộ lên.
Biểu cảm cực kỳ cổ quái.
Lam Linh cùng Tử Phù thấy nàng như vậy không biết phải làm sao.
Tiểu cô nương chín tuổi suy nghĩ cái gì trong đầu thật khó mà đoán được.
--------
Giang lão gia hạ lệnh cho cấp dưới buộc tội Lạc Vân không làm tròn trách nhiệm, vào tháng mười triều đình cử một quan viên tới, đó chính là Kim Đại nhân nổi danh công chính nghiêm minh, được xưng là Bao Công tái thế, chuyện gì cũng xử lý rõ ràng, không ai có thể hối lộ.
Người này tới là để xử lý chuyện thiên tai cùng với nạn thổ phỉ hoành hành ở Hồ Châu.
Đương nhiên người được chọn ra gánh tội là Lạc Vân, nhưng Giang lão gia thấy Kim đại nhân đến liền biết sự việc không dễ dàng như vậy, dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ, bằng vào địa vị của Giang gia trong triều đình, đương nhiên Hoàng Thượng sẽ tin tưởng hắn, đến lúc đó lại tìm chút chứng cứ vạch tội Lạc Vân thì tên đó có chắp cánh cũng không thể bay.
Ai ngờ Thái Tử lại nhúng tay vào chuyện này.
Giang lão gia vô cùng căm ghét Thái Tử vì cách làm của hắn khác xa Hoàng Thượng, không coi trọng lão thần trong triều, đối với bọn họ vô cùng bất lợi nhưng chuyện này không thể thay đổi được, dù sao người được phái tới kia cũng được Hoàng Thượng cho phép.
Hơn nữa Lạc Vân lại hết lần này đến lần khác diệt sạch thổ phỉ, xử lý gọn gàng dứt khoát.
Kim Đại nhân ngoài cười nhưng trong không cười: “Không biết người buộc tội Lạc Tri phủ có phải bị mù rồi hay không? Xin Giang Đại nhân dẫn người này tới nha môn để bản quan tự mình tra hỏi.”
“Chỉ là một tên ngu xuẩn, hà tất phải phiền tới Kim Đại nhân.” Sau lưng Giang lão gia tràn đầy hơi lạnh, chỉ trong nháy mắt liền quyết định phải bịt miệng tên thủ hạ kia, “Hắn có xích mích với Lạc Tri phủ, chắc là muốn nhân cơ hội trả thù, người như vậy có đánh một trăm trượng cũng là quá dễ dàng cho hắn.” Quay lại phân phó thủ hạ, “Đem hắn tới đây!”
Thủ