Danh Môn Kiều Thê

Chương 35


trước sau

Một lời đã định, Viên thị biết Lạc Vân nói được làm được nên lập tức không phản đối, chờ tới ngày ấy, phu thê hai người không dẫn theo hài tử mà đi thẳng tới Viên gia.
 
Ở trên xe, tâm trạng Viên thị lo lắng bất an.
 
Vì nàng biết nếu cự tuyệt Viên lão phu nhân, chắc chắn sẽ khiến bà tức giận, vạn nhất sau này Viên gia mặc kệ nàng thì phải làm sao? Nàng chỉ là thứ nữ, có thể tùy tay vứt bỏ, hoặc đến lúc Lạc Vân có việc cần nhờ Viên gia giúp đỡ, nhưng Viên gia không đồng ý, thì nàng lại phải xử sự thế nào? Không có nhà mẹ đẻ chống đỡ, nàng không thể làm được gì.

 
Khăn tay bị vò đến mức sắp hỏng.
 
Lạc Vân ngồi bên cạnh nàng, đột nhiên hỏi: “Rốt cuộc nàng và nhạc mẫu có chuyện gì?”
 
Mấy ngày nay thê tử luôn sợ hãi, với sự nhạy bén của hắn thì không có khả năng không nhìn ra, chỉ là ngày thường đều đặt hết tâm tư lên chuyện công vụ, cho dù có lòng muốn hỏi thăm nhưng cũng không còn dư sức lực để chiếu cố nàng, hôm nay hiếm có cơ hội này.
 
Viên thị lắc đầu: “Không có gì… Chỉ là liên quan đến chuyện gả chồng của nữ nhi, có lẽ cứ để hai mẹ con thiếp nói chuyện sẽ tốt hơn.” Nàng châm chước lời nói, không muốn Lạc Vân vì chuyện này mà có xung đột với Viên gia, “Không bằng thiếp đến nói với mẫu thân trước, nếu không giải quyết được thì tướng công mới ra mặt, có được không?”
 
Lạc Bảo Chương là nữ nhi của Lạc Vân, hôn nhân đại sự của con cái đương nhiên phải do cha mẹ làm chủ, hắn không hiểu tại sao Viên lão phu nhân lại không biết xấu hổ mà nói ra được những lời này!
 
Lúc Lạc Vân kết thân với Viên gia, xác thật đã cân nhắc đến hoàn cảnh của Viên gia, nhưng mà Viên gia chưa từng cân nhắc sao? Thiên hạ không có người ăn bánh không trả tiền, tóm lại là hắn cũng có chỗ hữu ích cho Viên gia nên hai nhà mới có thể hai hợp làm một.
 
Nhưng Viên thị đã nói như vậy, hắn không thể tiếp tục làm khó nàng.
 

Tới Viên gia, hạ nhân bê lễ vật theo sau hai người đi vào.
 
Viên lão phu nhân thấy phu thê Lạc Vân cùng tới, gọi nhi tử và con dâu ra nghênh đón: “Sao không đẫn tỷ muội Bảo Chương đến? Ta hơi nhớ mấy đứa rồi!” Lại nhắc tới Lạc Bảo Anh, “Nghe nói nha đầu này giành được hạng nhất ở phủ Trưởng công chúa, lần tới nhất định phải dẫn con bé tới, ta phải thưởng cho Bảo Anh lễ vật thật nặng.”
 
“Vì tiện đường nên đến đây, công việc của lão gia bận rộn, chúng con chỉ ở một lúc rồi đi luôn, lần sau sẽ dẫn mấy đứa nhỏ tới bái kiến người.” Viên thị vội nói.
 
Ánh mắt Viên lão phu nhân chuyển lên người nàng: “Thế cũng được.”
 
Viên lão phu nhân mời hai người vào chính phòng, sau đó gọi riêng Viên thị đi cùng mình đến gian trong.
 

Lạc Vân nói chuyện với Viên Đoan Nghĩa ở bên ngoài.
 
Nhìn nữ nhi đang cúi đầu ngoan ngoãn, Viên lão phu nhân khẽ cười nói: “Hôm nay đến cùng con rể, hẳn là hắn đã đồng ý? Ta chuẩn bị xong hết rồi, giờ chỉ cần nói cho Bảo Chương biết để nó không làm hỏng chuyện, tiểu cô nương không đủ thận trọng, phải cho nó biết sau này sẽ hầu hạ ai, hầu hạ như thế nào, có đủ hiểu biết thì sẽ dễ dàng thông qua.”
 
Viên thị cắn môi, nghĩ thầm không thể quay về được, dù sao cũng phải nói ra nên nàng thấp giọng nói: “Mẫu thân, tính tình Bảo Chương không thích hợp để vào cung, vào rồi chỉ sợ gây thêm phiền toái.”
 
Viên lão phu nhân nhìn nàng, không nói gì, một lúc lâu sau mới nhấc chén trà lên uống một ngụm: “Đã chuẩn bị xong hết rồi, hiện giờ có muốn cũng không thể rút lui.”
 
“Mẫu thân!” Viên thị kinh hãi, “Chuyện này không được, chúng con vẫn chưa đồng ý, sao người…” Nhìn thấy Viên lão phu nhân chỉ trong nháy mắt đã thay đổi sắc mặt, Viên thị nhớ lại lúc trước có lần nàng phạm sai lầm phải quỳ dưới chân Viên lão phu nhân, không ngừng cầu xin bà tha thứ, cơ thể không khỏi hơi hơi run sợ.
 
“Tại sao không được?” Viên lão phu nhân vỗ mạnh lên bàn, “Đồ vô dụng, con rể không đồng ý phải không?”
 
“Không phải.” Viên thị vội nói, “Là con cảm thấy không ổn, kính xin mẫu thân thứ lỗi, thật sự Bảo Chương không thể vào cung.” Nàng vô cùng sốt ruột, sợ khiến Lạc Vân thất vọng nên ngay lập tức quỳ xuống, một bàn tay đặt lên đầu gối Viên lão phu nhân, “Lúc trước người gả con vào Lạc gia, cũng là hy vọng con chung sống tốt với mọi người trong Lạc gia, hiện nay cần gì phải vì chuyện này mà gây khó dễ cho nhau? Bảo Chương không vào cung, cũng có thể gả cho người trong sạch.”
 
Viên lão phu nhân đẩy nàng ra, bực bội nói: “Ngươi có biết mình đang nói gì không? Chỉ cần Bảo Chương nghe theo là có thể vào Đông Cung làm trắc phi, tương lai có bao nhiêu chỗ tốt, chẳng lẽ ngươi vẫn không chịu hiểu?”
 
Âm thanh ở phòng trong lên xuống không đồng đều, Viên Đoan Nghĩa hơi nhíu mày, cười nói với Lạc Vân: “Đúng lúc ta có mấy bức tranh chữ, ngươi tuệ nhãn tinh thông, chi bằng đến nhận xét cho ta.”
 
Muốn lôi kéo hắn rời khỏi chính phòng.
 
Lạc Vân đứng lên, không đi cùng Viên Đoan Nghĩa mà lập tức bước vào phòng trong.
 
Mặc kệ nha hoàn ngăn trở, hắn nhanh chóng vén mành lên, chỉ thấy Viên thị đang quỳ trên mặt đất còn Viên lão phu nhân vẫn ngồi ngay ngắn, uy nghiêm không thể xâm phạm.
 
Chỉ là đến nói rõ quyết định của nhà mình, sao lại có tình cảnh như này?
Viên lão phu nhân thấy con rể đi vào, sắc mặt hơi thay đổi, lạnh nhạt nói với Viên thị: “Đứa nhỏ này, còn không mau đứng dậy nói chuyện, động một tý là quỳ xuống, người khác còn tưởng ta đối xử khắt khe với ngươi.”
 
Viên thị giống như bị kim đâm, gương mặt đỏ bừng lên.
 
Ánh mắt Lạc Vân nhìn về phía hai người trong phòng, một lúc sau mới nói với Viên lão phu nhân: “Không cho Bảo Chương vào cung là ý của con, từ nay nhạc mẫu không cần nhắc lại nữa.”
 
“Thanh Lam…” Viên Đoan Nghĩa mở miệng nói, “Có phải có hiểu lầm gì rồi hay không?”

 
“Nếu là hiểu lầm, ta ở đây nói lời xin lỗi, còn nếu không phải, xin nhạc mẫu hiểu rõ điều này, con cháu Lạc gia do Lạc gia làm chủ, không cần người khác nhúng tay vào.” Lạc Vân nhìn thẳng Viên lão phu nhân, “Cũng xin người báo cho nhạc phụ,  nếu thật sự Bảo Chương phải vào cung, sau này là phúc hay họa, cũng sẽ không liên quan tới người ngoài.”
 
Sắc mặt Viên lão phu nhân biến đổi.
 
Nếu sau này Lạc Bảo Chương thật sự được hưởng phú quý, theo ý Lạc Vân, chính là tuyệt đối không quan tâm tới Viên gia.
 
Như vậy, để nàng vào cung còn ý nghĩa gì?
 
Vì chuyện này mà huỷ hoại tình nghĩa của hai nhà, hơn nữa còn không được hưởng lợi.
 
Ngay lập tức Viên lão phu nhân cười lấy lòng: “Đương nhiên, ta cũng chỉ quan tâm tới Bảo Chương, nếu các ngươi đã có quyết định thì ta không phí công sức nữa.”
 
Lạc Vân vừa đến, chỉ cần dăm ba câu đã giải quyết xong.
 
Viên thị giương mắt nhìn về phía hắn.
 
Bên ngoài cỏ cây tươi tốt, trong phòng hơi tối, Lạc Vân đứng trước mặt lão phu nhân, dáng người cao ngất, không có chút ủy khuất nào cũng không hề tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nàng nghĩ thầm, thì ra đây là dáng vẻ lúc ở bên ngoài của hắn, chắc thái độ lúc từ chối Giang đại nhân ở Hồ Châu cũng giống như này, nếu nàng có được một nửa dũng khí của hắn thì thật tốt.
 
Hai người ở lại Viên gia một lúc rồi mới đi.
 
Ngồi trong xe, Lạc Vân lạnh mặt nói: “Chỉ là một chuyện nhỏ, cần gì phải quỳ xuống?”
 
Nàng là thê tử của hắn, ở trong mắt hắn, quỳ xuống cầu xin người ta là việc làm hết sức mất mặt, giống như Lạc gia nhà hắn phải dựa vào Viên gia.
 
Viên thị nhẹ giọng nói: “Là thiếp thân không đúng.”
 
So với tính cách kiêu ngạo của Lạc Vân, Viên thị giống như con sâu nhỏ bé đáng thương, vứt đi hết thể diện của hắn.
 

Xe ngựa yên ổn đi về phía trước.
 
Viên thị không nói thêm gì nữa, một lúc sau, từng hàng nước mắt rơi xuống váy dài phủ trên chân.
 
Không biết tại sao dạo này nàng thích khóc như vậy? Trước đây nàng không thế, đột nhiên Lạc Vân nhớ tới Vương thị, lần đầu tiên hắn nhìn thấy đã bị hấp

dẫn bởi vẻ đẹp của nàng, quyết chí không phải là nàng sẽ không lập gia đình, từ lúc lấy về mới biết Vương thị là một kiều nữ được Vương gia yêu chiều sủng ái hết mực, chỉ cần hơi nặng lời là nàng có thể khóc ngay được, nhưng Viên thị không phải người như vậy, nàng có khả năng lại quyết đoán, thế nên hắn rất yên tâm giao cho nàng quản lý chuyện nhà .
 
Nhưng từ lúc đến kinh thành, nàng giống như luôn có tâm sự.
 
Là bởi vì Viên lão phu nhân?
 
Hắn nói: “Nhạc mẫu luôn hà khắc với nàng?”
 
Lần đầu nhìn thấy Viên thị, cả người nàng ngăn nắp gọn gàng, hắn cứ nghĩ rằng Viên lão phu nhân đối xử không tệ với Viên thị, dù sao chỉ là một thứ nữ nhưng vẫn cho nàng đàng hoàng gả vào Lạc gia.
 
Nhắc tới chuyện thương tâm, lúc này Viên thị không nhịn được nữa, nàng gục đầu xuống đầu gối hắn, cất tiếng khóc lớn.
 
Xem ra đúng thật là bị bắt nạt, khó trách nàng luôn không có đủ can đảm để nói chuyện với Viên lão phu nhân, nhún nhường đến mức phải quỳ xuống cầu xin, ngón tay Lạc Vân khẽ vuốt tóc nàng, nhàn nhạt nói: “Hiện giờ nàng không phải là cô nương của Viên gia, cần gì phải sợ? Tốt xấu gì nàng cũng là phu nhân quan tứ phẩm.”
 
Viên thị thút thít nói: “Thiếp sợ liên lụy tới chàng.”
 
“Trong mắt nàng, ta thật sự phải dựa vào nhạc phụ sao?” Lạc Vân cười nhạo một tiếng, “Cho dù không có Viên gia, ta không được điều đến kinh thành thì cũng sẽ được điều đi nơi khác, không tin không có ngày thăng chức. Còn nữa, cứ cho là có Viên gia giúp đỡ thì có thể từng bước thăng chức sao? Phong vân thay đổi thất thường, không ai biết tương lai sẽ thế nào, nghĩ nhiều như vậy làm gì? Nếu mọi chuyện đều thuận theo người khác mà khiến mình khổ sở, còn không bằng về nhà làm ruộng.”
 
Viên thị nghe được mấy lời này lập tức nín khóc mỉm cười, đây là lần đầu tiên nàng nghe được tiếng lòng của hắn, nàng ngẩng đầu nói: “Chàng nói thật? Nhưng thiếp không tin chàng có thể từ bỏ con đường làm quan.”
 
Nước mắt vẫn còn vương trên mặt nhưng mi mắt lại cong cong hiện vẻ tươi cười, Lạc Vân thấy nàng giống như mèo hoa nhỏ, phảng phất dáng vẻ thiếu nữ mềm mại đáng yêu, không nhịn được lấy khăn trong tay áo ra lau mặt cho nàng: “Chỉ là nói như vậy, nếu không đến bước đường cùng thì đương nhiên không cần làm. Nhưng thật sự mẫu thân nàng có chút quá phận.”
 
Viên thị chỉ có sợ hãi mà không có tình cảm với Viên lão phu nhân, từ nhỏ đến lớn đều bị bà chèn ép nên chưa bao giờ dám nói xấu bà, bây giờ nghe Lạc Vân nói như vậy, trong lòng nàng có cảm giác vui mừng trước nay chưa từng có nhưng nàng không mở miệng nói tiếp.
 
“Sau này nàng đi gặp nhạc mẫu, nếu bà ấy có bất kỳ yêu cầu vô lý nào thì đều không cần để ý.” Lạc Vân nói, “Nàng chính là phu nhân nhà quan, không thể dễ dàng khom lưng.”
 
Cả người hắn tỏa ra khí thế nam nhân cường ngạnh, gương mặt Viên thị hơi hơi đỏ lên, tì mặt lên ngực hắn, mấy năm nay, dường như đây là lần đầu tiên nàng an tâm như vậy, nhẹ giọng nói: “Được.”
 
Về tới phủ, bởi vì vừa mới khóc nên đôi mắt vẫn còn hồng hồng, hai người đi vào, trên đường gặp Lạc Bảo Anh và Lạc Bảo Châu, hai tỷ muội đang chơi xích đu trong vườn, Lạc Bảo Châu ngồi trên bàn đu dây, Lạc Bảo Anh ở phía sau đẩy cho nàng, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười giòn tan vui vẻ.
 
Sợ bị nữ nhi phát hiện, Viên thị vội xoa đôi mắt, Lạc Bảo Châu chạy tới: “Cha, nương, giờ hai người mới về, con đợi mọi người về về ăn cơm từ lâu rồi!”
 
Lạc Bảo Châu lùn, Viên thị cúi đầu nói chuyện cùng nàng, bỗng nhiên đầu óc choáng váng, thiếu chút nữa ngất xỉu, Lạc Vân đỡ lấy nàng, vội vàng gọi người đi mời đại phu.

 
Lạc Bảo Châu sốt ruột đến phát khóc, Lạc Bảo Anh trấn an nàng: “Đừng sợ, chắc dạo này mẫu thân vất vả nên mệt mỏi, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ tốt.”
 
“Thật sao?” Lạc Bảo Châu xoa đôi mắt, “Tỷ đừng gạt muội.”
 
“Vậy muội thấy mẫu thân đổ bệnh bao giờ chưa?”
 
Trước nay sức khỏe Viên thị vẫn bình thường, thật đúng là chưa bao giờ sinh bệnh, Lạc Bảo Châu không nói gì được.
 
Lạc Bảo Anh cười nói: “Không phải vậy sao?”
 
Hai người đang nói chuyện bỗng nghe thấy giọng nói của đại phu vang lên: “Chúc mừng đại nhân, phu nhân có tin vui!”
 
Lão thái thái đích thân tới thăm, bà cầm tay Viên thị hỏi han, dù sao Lạc Vân là con trai độc nhất, nếu Viên thị có thể sinh thêm mấy đứa cháu thì vô cùng tốt, đây chính là khai chi tán diệp cho Lạc gia.
 
Hôm nay Lạc Nguyên Chiêu và Lạc Nguyên Giác cũng ở nhà, mấy huynh đệ tỷ muội đều đến chúc mừng.
 
Ra bên ngoài, Lạc Bảo Anh nhẹ giọng nói với ca ca: “Không biết là nam hay nữ, nhưng thấy mẫu thân rất vui mừng, có lẽ là con trai.”
 
Thấy thần sắc của nàng có chút phức tạp, Lạc Nguyên Chiêu xoa bóp mặt nàng: “Tiểu cô nương nghĩ nhiều làm gì, cho dù là con trai thì như thế nào? Hai năm nữa ta sẽ thi đậu cử nhân, không cần dựa vào trong nhà, chờ đến ngày sau nếu có thể vinh danh bảng vàng giống phụ thân thì càng không cần lo lắng.” Hắn nhìn dung mạo càng ngày càng xuất sắc của muội muội, vào lúc 
này so với tiết hoa đào còn xinh đẹp hơn, không khỏi nhướng mày, “Muội mới đáng lo, hiện giờ đã có thanh danh ở kinh thành, trong thư viện đã có vài người hỏi thăm ta, ta chỉ nói muội muội vẫn còn nhỏ, không nói thêm gì. Muội nhớ rõ, về sau ra ngoài phải chú ý nhiều hơn.
 
Không biết người nào đã đặt chủ ý lên người muội muội, nàng mới vài tuổi!
 
Nhưng sang năm đã mười hai, đến lúc mười ba mười bốn tuổi, cũng có thể bắt đầu cân nhắc.
 
Lạc Bảo Anh thấy hắn trầm tư, đột nhiên đánh hắn một cái: “Còn nói muội nghĩ nhiều, ca ca lại đang suy nghĩ gì vậy?”
 
“Nghĩ gả muội ra ngoài kiểu gì.” Lạc Nguyên Chiêu cười.
 
Khuôn mặt Lạc Bảo Anh đỏ lên, nàng lại tiếp tục đánh hắn.
 
Thời gian trôi qua, rốt cuộc tháng tư cũng tới, Lạc Bảo Anh đã chờ đợi thiệp mời của Lưu gia từ lâu.
 
Nhìn thiệp mời màu đỏ nhạt trong tay, hương hoa thoang thoảng, trên thiệp có viết hai chữ Lưu Oánh bằng mực đỏ thắm chói mắt, khóe miệng Lạc Bảo Anh mím chặt, lần này, nàng nhất định phải tra ra manh mối!
 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện