Lưu Oánh chỉ mời một mình Lạc Bảo Anh đến dự sinh thần, có thể thấy là mượn dịp này để mời các cô nương có tài hoa đến tụ hội, vì thế ba vị cô nương khác của Lạc gia không được mời.
“Ra vẻ thanh cao.” Lạc Bảo Chương không vui, “Viết chữ đẹp thì có thể không cần ăn cơm sao, ta còn không muốn đi đâu, toàn những người làm bộ văn vẻ.”
Lạc Bảo Anh không để ý tới nàng, nói với lão thái thái: “Vì phải ở lại dùng bữa nên có lẽ buổi tối con mới trở về.”
“Cứ đi đi.” Lão thái thái rất vui mừng, “Hiếm có dịp một mình con ra ngoài làm khách, đó là do tiếng tăm của con, về muộn một chút cũng không sao.”
Lúc này Lạc Bảo Anh mới cáo từ, Viên thị qua tám năm mới lần nữa hoài thai, so với bất kỳ lúc nào đều khẩn trương hơn, ngày ngày ở trong sương phòng không ra khỏi cửa, ăn mặc ngủ nghỉ đều để ý từng tý một, vì thế Lạc Bảo Anh không đến quấy rầy nàng, chắc chắn lúc này Viên thị đang nghỉ ngơi.
Ba vị cô nương cũng lần lượt cáo từ, bắt đầu đến chỗ nữ phu tử mới để học bài.
Lão thái thái thấy không còn ai bèn chép miệng một cái, buồn bực nói với Ngọc Phiến: “Kinh thành không tốt bằng Hồ Châu, vì giữ thể diện cho Vân Nhi mà không thể mời người khác đến chơi bài lá, hơn nữa mấy phu nhân nhà quan ở đây đều không dễ ứng phó, không bằng mấy nhà làm ăn buôn bán, thích làm gì thì làm, không bị bó buộc tay chân.”
Ngọc Phiến cười nói: “Kỳ thật người muốn đánh bài lá cũng dễ, chỉ cần gọi mấy nha hoàn bà tử đến chơi cùng là được.”
“Các nàng làm gì có tiền?” Lão thái thái nghĩ thầm, thua một ván là hết sạch.
“Lấy tiền hào thay thế, dù sao cũng chỉ chơi vui thôi mà.”
Lão thái thái thấy được, vui vẻ sai người đi làm.
Thấy Ngọc Phiến lại bận rộn cắt trái cây, bà thở dài: “Người vừa thành thật cần mẫn lại thông tuệ giống như ngươi thật sự rất hiếm, ta có ngươi hầu hạ cũng là phúc phận. Nhưng dạo này ngươi không cần tới thường xuyên, con dâu có thai nên không thể chăm sóc tốt cho Vân Nhi, ngươi phải san sẻ với nàng nhiều hơn, còn rảnh rỗi chạy tới đây làm gì?”
Đúng là đứa ngốc nghếch, khó có được cơ hội như này.
Tay Ngọc Phiến hơi dừng lại, trong lòng tràn đầy khổ sở: “Còn có Kim di nương.”
“Kim di nương là đồ vô liêm sỉ, sớm đã làm mất lòng Vân Nhi.” Lão thái thái nói, “Ngươi để ý tới nàng ta làm gì, con dâu thông tình đạt lý nên sẽ không phản đối.”
Trong mười tháng mang thai không thể hầu hạ nam nhân, nhưng không thể để tướng công nín nhịn, bằng không nạp di nương thiếp thất vào phủ có ích lợi gì?
Ngọc Phiến không biết nói gì cho phải, cho dù nàng có ý định thì Lạc Vân vẫn luôn coi thường nàng, mấy ngày trước bưng trà vào thư phòng hắn, đã một thời gian hắn không chạm vào Viên thị nhưng cũng không giữ nàng ở lại. Nam nhân đều thích dung mạo xinh đẹp, nàng chỉ hận khuôn mặt này của mình, trái ngược với Viên thị càng ngày càng mặn mà sắc sảo.
Nếu sinh được con trai thì chắc chắn cuộc đời Viên thị thuận lợi hơn Vương thị nhiều.
Cho nên nàng có thể không thông tình đạt lý sao? Vì biết Lạc Vân sẽ không chạm vào nàng, mà Kim di nương đã phạm phải sai lầm lớn, chung quy sẽ khó xoay mình.
“Lão thái thái, nô tỳ đã sớm tàn phai nhan sắc, tự mình còn không muốn soi gương, sao có thể đến hầu hạ lão gia.” Nàng cười rộ lên, “Lão gia chính là rồng phượng giữa loài người, phải cùng một chỗ với mỹ nhân.”
Nhìn nghiêng có thể thấy mũi Ngọc Phiến bị tẹt.
Lão thái thái nghĩ thầm, khuyết điểm lớn nhất của Ngọc Phiến chính là không có dung mạo tốt, nhưng dù sao nhi tử của mình vẫn phải có người hầu hạ, Kim di nương không được, Ngọc Phiến cũng không thích hợp, đôi mắt bà xoay tới xoay lui, đột nhiên ánh mắt dừng trên người Thúy Lâm, năm nay tiểu nha đầu này mười sáu tuổi, rất hoạt bát sôi nổi, mặt tròn mắt to, dáng vẻ cũng xinh đẹp, trong lòng bà âm thầm cân nhắc người này.
Lại nói đến Lạc Bảo Anh ngồi trên kiệu, lúc này đã tới Lưu gia.
Nàng được hai nha hoàn dẫn vào trong, từ xa đã nghe thấy có người đang trêu ghẹo Lưu Oánh: “Nghe nói Chu Nhị công tử viết thơ tặng ngươi, công tử lãng mạn như thế mà ngươi không thèm để ý, có thể thấy bậc cửa Lưu gia rất cao, đúng là một nhà có nữ trăm nhà cầu thân.”
“Chu Nhị công tử tính là gì, không phải Ngô gia cũng đến hỏi nàng sao?” Một cô nương khác miêu tả như thật, “Ngô công tử hận không thể đạp đổ cửa để vào.”
Từ khi nào Lưu Oánh có sức hấp dẫn lớn như vậy?
Lạc Bảo Anh nghĩ thầm, năm đó La Trân mới là người được tất cả nam nhân ái mộ, ai cũng muốn cưới được nàng, nếu không phải vì nàng sớm coi trọng Vệ Lang, thì chắc chắn phải lựa chọn đến mức hoa mắt chóng mặt, cho dù như vậy, biết được nàng đính hôn, đã có không ít công tử âm thầm đau buồn, nàng phất ống tay áo đi về phía trước.
Lưu Oánh thấy nàng, đứng giữa các cô nương mỉm cười với nàng.
“Hôm nay Lạc Tam cô nương là người nhỏ tuổi nhất.” Có người cười rộ lên, “Ở kinh thành đã lâu chưa xuất hiện tài nữ còn nhỏ như vậy.”
“Quá khen, ta chỉ đứng đầu trong cuộc thi viết thư pháp, sao có thể xứng danh tài nữ?” Lạc Bảo Anh khiêm tốn.
“Lời này cũng hơi quá.” Có người muốn kéo lại thể diện cho Lưu Oánh, “Nếu muốn trở thành tài nữ, nhất định phải tinh thông mọi thứ, ít nhất cũng phải giỏi ba bốn loại, giống như A Oánh, ngoại trừ viết chữ đẹp, còn có kỹ năng pha trà, đánh đàn, đánh cờ cũng đều xuất sắc, mấy người ở đây có ai so được?”
Hôm nay là sinh thần Lưu Oánh, mọi người đều muốn lấy lòng nàng.
Lưu Oánh mời mọi người ngồi ngay trong sân.
Lưu phu nhân biết các cô nương tụ hội, nhất định phải đánh đàn vẽ tranh nên đã sắp xếp đầy đủ mọi thứ, từng đĩa trái cây được xếp ngay ngắn trên bàn, đủ loại điểm tâm màu sắc rực rỡ đến hoa cả mắt, vì muốn thêm phần náo nhiệt nên còn có nhạc kỹ đánh đàn ở bên cạnh.
Chính xác là loại đãi ngộ của thần tiên.
Có thể thấy một năm qua Lưu Oánh đã tốn không ít công phu để dỗ Lưu phu nhân vui vẻ.
Lạc Bảo Anh bình tĩnh ngồi xuống, đến khi nha hoàn bưng trà lên mới lén vươn chân ra ngoài, nha hoàn bị vấp nên làm đổ trà lên váy nàng, nàng vội nói: “Là ta không cẩn thận, Lưu cô nương đừng trách nàng ấy.”
Đương nhiên Lưu Oánh không trách móc nặng nề, chỉ cười nói: “Không sao, ai chẳng có lúc phạm sai lầm. Chỉ là váy của ngươi bị ướt rồi, không thể để như vậy.” Nàng đứng lên, “Đi đến phòng ta thay cái