Bởi vì đã rất khuya, bên trong kiệu hoàn toàn tối om.
Nhưng hôm nay là ngày lễ nên không cấm đi lại vào ban đêm, có thể nghe thấy âm thanh người đi trên đường, hoặc là tiếng cười, tiếng nói chuyện, tất cả đều tràn đầy vui vẻ.
Đi ra xa, còn có tiếng người bán hàng rong rao hàng.
Lạc Bảo Anh ngồi trên đùi Vệ Lang, mơ hồ có thể phân rõ ngũ quan của hắn, liếc mắt một cái, nghĩ thầm càng tối ngược lại càng tỏ ra xuất chúng, như là cắt ra hình ảnh rõ ràng, nàng khẽ dịch người, hỏi: “Ở xa không?”
“Không xa, ngay đường Tích Xuân.”
Đường Tích Xuân không phải nơi nhà quyền quý ở, đa số là quan viên trung đẳng, xem ra bằng hữu này của hắn không phải xuất thân từ danh môn vọng tộc, nhưng so về gia cảnh hẳn là tốt hơn Lạc gia, nhưng mà như vậy cũng không thấy có liên quan gì tới ngắm sao?
Nếu đi, đáng lẽ phải đi Khâm Thiên Giám chứ, nàng cố ý muốn khoe khoang học thức, nói cho Vệ Lang nghe về đài thiên cầu (1) ở trong cung, tuy nàng chưa tận mắt nhìn thấy, nhưng cũng biết một ít, hiểu được là dùng để làm gì, dù sao cũng coi là có liên quan đến thiên văn, nhưng mà hiện giờ bị thân phận này cản trở nên chỉ đành âm thầm thở dài.
(1) Đài thiên cầu: hay còn gọi là máy trắc lượng thiên thể, là dụng cụ thiên văn của Trung Quốc thời xưa, dùng để theo dõi sự chuyển vận của các thiên thể.
Từ trong kiệu xuống dưới, chỉ thấy đã tới một nhà, nhìn tường trắng ngói đen rất nhẹ nhàng thoải mái, trước cửa còn trồng hai cây táo lớn, Lạc Bảo Anh nhìn chằm chằm, không hề có ấn tượng mình đã tới đây.
Vệ Lang gõ cửa, gã sai vặt bên trong đi ra, thấy là hắn lập tức cười vui vẻ: “Vệ Đại nhân…” Nói xong nhìn sang Lạc Bảo Anh ở phía sau, chỉ thấy nàng mặt hạnh má đào, vô cùng xinh đẹp, trong lòng biết nhất định đó là Vệ thiếu phu nhân, không dám nhìn lâu, vội mở cửa, lộ ra đường đi, “Lão gia biết ngài và thiếu phu nhân cùng tới, nhất định là rất cao hứng.”
Hắn cho người đi thông báo.
Lạc Bảo Anh vẫn không hiểu gì.
Vệ Lang cười nói: “Bằng hữu này của ta gọi là Tống Tiềm, phụ thân hắn là Tống Thành Âm.”
Nàng không biết người trước, còn người sau…
Tống Thành Âm quá nổi danh, nhưng không phải bởi vì có khả năng, đương nhiên, hắn có bản lĩnh, đã làm rất nhiều chức quan, nhưng mà quả thật quá thích vạch tội người khác. Lúc nàng ở trong cung thường nghe Đại dượng và Đại cô cô mắng Tống Thành Âm, nói hắn cố tình kiếm chuyện, chuyên môn kéo bím tóc (điểm yếu, chỗ sơ hở) của người ta, sau đó hình như bị đuổi tới chỗ xa xôi nào đó làm quan.
Tống Tiềm không giống phụ thân hắn chứ?
Thấy ánh mắt nàng dao động, liền hiểu được nàng biết Tống gia, Vệ Lang nói: “Tống Tiềm đối với người khác khá tốt, hơn nữa, hắn là sư huynh của ta.”
“Cái gì?”
Lạc Bảo Anh trợn tròn đôi mắt, sư huynh? Nhưng Thần Cơ tiên sinh có thể nhận Vệ Lang, đương nhiên còn có những đệ tử khác, chỉ là không quá nổi danh mà thôi, nàng giật mình sau đó lại cảm thấy rất bình thường, đi theo Vệ Lang vào bên trong.
Đối diện có một nam nhân khoảng ba mươi tuổi, dáng người hơi to béo, gương mặt tròn trịa hiền lành, vừa nhìn đã thấy dễ gần.
“Sư đệ, đúng là đệ tới thật!” Tống Tiềm cười nói, “Ta còn tưởng đệ nói đùa.” Lại nhìn Lạc Bảo Anh, “Đây là đệ muội? Đáng tiếc, lúc hai người thành thân ta còn chưa tới kinh thành, thế nên không thể chúc mừng.”
“Sư huynh nói những thứ này làm gì, chúc mừng cũng chỉ là uống một chén rượu, lúc nào chúng ta cũng có thể uống.” Vệ Lang nói, “Sư phụ đâu?”
Nghe được lời này, cả người Lạc Bảo Anh cứng đờ.
Thần Cơ tiên sinh Giang Lương Bích sao?
Tuy Giang Lương Bích không tới uống rượu mừng, Lạc Bảo Anh có chút bất mãn, nhưng ông ấy nổi danh ở Đại Lương, trong đời đã lập nên biết bao kỳ tích, trong lòng nàng cực kỳ sùng bái, nghe nói ông ấy ở đây, làm sao còn có thể nhớ tới chuyện không vui, chỉ là vừa mừng vừa sợ, lập tức giữ chặt tay áo Vệ Lang: “Chàng nói thật sao? Sư phụ chàng ở đây hả?”
Kém chút nhảy dựng lên.
Tống Tiềm trông thấy không khỏi buồn cười, đệ muội này vừa rồi còn ra dáng phu nhân ung dung cao quý, lúc này lại giống như tiểu cô nương, xem ra sư đệ cũng có phúc khí.
Vệ Lang thấy nàng vui mừng, hỏi: “Vui không?”
“Vui, mau dẫn ta đi gặp!” Nghĩ đến lại thấy khẩn trương, nàng nhíu mày nói, “Như vậy có lỗ mãng không? Ngay cả Hoàng Thượng còn không dễ gặp được Thần Cơ tiên sinh, ai muốn gặp ông ấy mà không phải gửi bái thiếp trước? Nghe nói có người chờ mấy năm cũng chưa chắc có thể thấy đâu.”
Bây giờ ngẫm lại, ông ấy không tới chúc mừng có lẽ là đúng, không thì bọn họ thành thân, nhất định là bị Giang Lương Bích cướp hết nổi bật.
Tống Tiềm nói: “Đệ muội không cần lo lắng, sư phụ đang ngồi bên trong.”
Hắn dẫn đường.
Hai người đi theo đằng sau.
Lạc Bảo Anh nhỏ giọng nói: “Lát nữa ta phải nói gì đây?”
Sợ là bất kỳ người nào ở trước mặt Giang Lương Bích đều có vẻ thiếu hiểu biết.
Vệ Lang xoa đầu nàng: “Muốn nói cái gì thì nói cái đó, nhìn sư phụ có vẻ đáng sợ, nhưng thật ra giống như nàng vậy, miệng giấu dao nhưng trong lòng lại mềm như đậu hũ, cứ coi là biết nàng ngốc nghếch thì cũng sẽ không vạch trần.”
“Cái gì? Chàng nói ta ngốc…” Móng tay Lạc Bảo Anh đâm vào lòng bàn tay hắn, kiêng dè Tống Tiềm đi đằng trước thế nên không tiện gây ra động tĩnh quá lớn.
Vệ Lang cười đến mức bả vai khẽ rung.
Một khi tiếp nhận nàng là La Trân, dường như so với lúc bình thường cũng không có gì khác biệt.
Nàng vẫn là nàng, quá khứ là nàng, hiện tại cũng là nàng, lúc nào cũng thích tranh chấp với hắn, hắn không chống lại nữa, toàn tâm toàn ý thưởng thức sự xuất sắc của nàng, nàng lém lỉnh, nàng đáng yêu, nàng có lúc hư hỏng khiến hắn hận cắn răng, nhưng gộp chung một chỗ lại khiến hắn không cách nào buông bỏ được.
Hai phu thê thì thầm to nhỏ đi vào chính đường, Lạc Bảo Anh ngẩng đầu nhìn thấy ở giữa có một nam nhân đang ngồi trên ghế gập, mặc áo gấm màu xanh lá, dưới ánh nến không nhìn ra bao nhiêu tuổi, một bàn tay đặt lên tay vịn, một bàn tay cầm bình rượu, dáng vẻ hết sức nhàn tản.
Vệ Lang kéo nàng lên gọi một tiếng sư phụ, Lạc Bảo Anh cũng đi theo hành lễ.
Giang Lương Bích ngửa cổ uống hai ngụm rượu, sau đó mới chuyển mắt nhìn bọn họ.
Lạc Bảo Anh phát hiện ánh mắt ông ấy sáng kinh người, như là đá quý giữa đêm đen, làm lu mờ dung nhan của ông ấy, khiến người ta không thể chú ý đến thứ khác.
Nàng hơi thận trọng, nhưng rất nhanh lại cảm thấy nếu là sư phụ của Vệ Lang, nàng quá mức khẩn trương như vậy sợ rằng có chút mất mặt. Nàng thả lỏng thân thể, ánh mắt bình tĩnh lại, tự nhiên hào phóng, thậm chí còn cười với Giang Lương Bích.
Mỹ nhân như họa, Giang Lương Bích nghĩ thầm, quả là xứng đôi với đệ tử của ông.
“Ngươi gọi là Bảo Anh?” Ông mở miệng, thanh âm trong trẻo không ngờ.
Lạc Bảo Anh nói: “Đúng vậy, Thần Cơ tiên sinh.”
Nàng lại cười rộ lên, ngay trước mặt nói một câu, dường như cũng đã thỏa mãn.
Nụ cười kia ngọt ngào như kẹo, trong lòng Giang Lương Bích biết nếu đệ tử đã nguyện ý cưới nàng, nhất định là lòng tràn đầy ái mộ, tuy ông ấy vì chuyện quá khứ nên chán ghét nữ tử, nhưng đệ tử đã dẫn người tới cửa, làm sư phụ cũng không nên quá đáng, nếu không sẽ ảnh hưởng tình cảm của hai phu thê.
“Nhìn Bảo Anh không tệ, Lang Nhi, con phải đối tốt với con bé.”
Nghe được câu này, bất kể là Tống Tiềm hay Vệ Lang đều hận không thể lột lớp da mặt kia xuống, bởi vì Giang Lương Bích tuyệt sẽ không nói ra những lời này, có lẽ là vì Vệ Lang vừa thành thân, thế nên lão nhân gia cho chút thể diện, gắng gượng lắm mới nói được như vậy, Vệ Lang cười nói: “Vâng, sư phụ.”
“Tiềm Nhi, con dẫn hai đứa nó đi xem Thủy Tượng Nghi đi.” Giang Lương Bích xua tay, không muốn nhiều lời, lại thu hồi ánh mắt về.
Giờ khắc này lại lộ ra dáng vẻ không dễ tiếp cận.
Vệ Lang nhẹ giọng nói: “Có chuyện gì muốn hỏi sư phụ không?”
Lạc Bảo Anh nói: “Hoàn toàn không nghĩ ra được.”
Cũng không thể cùng ông ấy đàm luận cầm kỳ thi họa chứ? Bằng vào chút bản lĩnh của nàng không đáng để lão nhân gia xem ở trong mắt, hơn nữa ông ấy được gọi là Thần Cơ tiên sinh, vốn là vì có tài mưu lược, chuyện trên chiến trường đối với nàng…
Đột nhiên nhớ tới La Thiên Trì, nàng do dự một lúc mới nói: “Sư phụ, xin hỏi người thấy giặc Oa ở Lưỡng Chiết như thế nào?”
Giang Lương Bích cau mày, tiểu nữ tử còn muốn quan tâm chiến sự, ông miễn cưỡng nói: “Giặc Oa không trừ được, chẳng qua là chiếm thiên thời địa lợi, chiến thuật linh hoạt, bây giờ nếu Hoàng Thượng hạ quyết tâm, không sợ mất mặt, sẵn sàng vì mấy nghìn tên đó mà phái ra đại quân, dĩ nhiên là dễ như trở bàn tay.”
Lại dám nói Hoàng Thượng không sợ mất mặt, thiên hạ này cũng chỉ có Giang Lương Bích có lá gan lớn như vậy, nhưng bằng vào suy luận của ông