Buổi sáng tỉnh dậy, Vệ Lang đã tới nha môn.
Lạc Bảo Anh tựa lưng vào gối dựa, cẩn thận nghĩ lại những lời Vệ Lang nói vào đêm hôm qua, hơi nghi ngờ là Kim Trản hoặc Ngân Đài, vì dù sao nàng cũng hiểu rõ tính tình của Tử Phù và Lam Linh.
Tử Phù là người Viên thị đưa cho nàng, lúc trước cũng là thấy nàng ấy thông minh, hơn nữa Tử Phù lại có chút kiêu ngạo, sẽ không làm ra loại chuyện này. Còn Lam Linh, lúc trước không hiểu chuyện bị nàng dạy dỗ, từ đó đã có tiến bộ, chẳng qua năng lực vẫn còn bày ra đấy, miễn cưỡng cũng coi là được việc, nhưng để nói nàng ấy phản bội chủ tử thì tuyệt đối không có can đảm đó.
Ngồi trên ghế gỗ hoa lê hải đường, nhìn Tử Phù chải đầu cho nàng, Lạc Bảo Anh hỏi: “Tối qua lúc ta đi ngủ, tướng công đi tắm, có xảy ra chuyện gì không?”
Tử Phù suy nghĩ một chút: “Nô tỳ nhớ là Ngân Đài đi hầu hạ, nô tỳ thấy nàng cầm trung y, nhưng mà rất nhanh đã ra ngoài.”
Nàng không hề quản chuyện của Vệ Lang, không giống Lam Linh, có đôi khi còn muốn tranh việc của Kim Trản và Ngân Đài, nàng ngược lại không nhúng tay vào để khỏi bị thiếu phu nhân hiểu lầm, cho nên lúc Vệ Lang đi tắm rửa, nàng cũng không để ý.
Lam Linh ở bên cạnh lại hừ một tiếng: “Hôm qua Ngân Đài trang điểm lộng lẫy, so với ngày thường thì lâu hơn một ít, lúc ra ngoài còn đi rất nhanh, nô tỳ nghe thấy hình như Kim Trản nói gì đó, nhưng Ngân Đài không để ý tới.”
Lam Linh luôn có địch ý với hai người kia, thế nên trông chừng rất cẩn thận.
Vậy khẳng định là Ngân Đài, Lạc Bảo Anh nghĩ thầm, so với Kim Trản, dường như Ngân Đài hoạt bát hơn, ngẫm lại tầm tuổi các nàng cũng là nên gả ra ngoài. Nhưng còn hai nha hoàn nhà mình, Lam Linh mười lăm, Tử Phù mười sáu, vậy thì không cần phải vội, nhưng nếu không nhắc tới cùng lúc, không biết đến chỗ mẹ chồng có bị nghĩ là cố ý nhằm vào hay không?
Vì theo như phán đoán từ trước, nàng cảm thấy hình như Hà thị rất thích hai nha hoàn này.
Thế nên lúc tới đó, nàng lập tức bán đứng Vệ Lang.
“Tướng công quan tâm Kim Trản và Ngân Đài, hôm qua có nói với con, tầm tuổi này mà chưa kết duyên với người nào thì có chút chậm, bảo con thương lượng với người, nói chúng ta chọn một người tốt rồi gả các nàng ra ngoài, cũng coi như không phụ lòng các nàng.”
Hà thị nghe thấy lời này, ngược lại có chút không nỡ.
Bà đã từng muốn nâng Kim Trản làm thông phòng, đó là vì thấy nàng thông tuệ, lại là tận mắt thấy nàng lớn lên, lúc ấy tướng công qua đời, các nàng luôn ở bên cạnh bà, tình cảm không hề ít.
Nhưng nhi tử nhà mình và nàng dâu rất ân ái, lời này lại không tiện nói ra.
Hà thị cũng không có ý xấu, suy nghĩ một chút mới nói: “Đây không phải là chuyện ngày một ngày hai, để ta tìm hiểu một chút rồi chọn ra mấy người, đến lúc đó lại chọn tiếp, chứ hiện giờ không có người phù hợp. Ngược lại con muốn mua nha hoàn, ta đã nói với mẫu thân, vừa hay ở thôn trang có mấy đứa nhỏ khoảng mười tuổi muốn tìm việc làm, bên chỗ mẫu thân cũng thiếu vì vừa thả mấy người ra ngoài, chờ thêm mấy ngày nữa sẽ đưa đến đây, tự con chọn mấy người đi.”
Đó là hài tử của người hầu trong nhà, so với mua bên ngoài chính là hiểu tận gốc rễ, Lạc Bảo Anh cười nói: “Vâng, lát nữa con đi cảm ơn tổ mẫu.”
Hà thị lại hỏi: “Đã chuẩn bị xong lễ vật mừng thọ lão gia tử chưa?”
“Xong rồi ạ, con và tướng công cùng vẽ tranh mừng thọ.”
“Nghe cũng không tệ.” Hà thị cười gật đầu, “Từ trước đến nay con luôn lo liệu ổn thỏa, ta cũng yên tâm.”
Lạc Bảo Anh nếu đã tới, liền hỏi luôn chuyện khố phòng: “Tướng công tích trữ nhiều hoàng kim như vậy, chúng ta có nên đặt mua vài mảnh ruộng tốt hay không? Bằng không sẽ có chút lãng phí, rốt cuộc tiền mới có thể sinh tiền, với lại, hoàng kim nhìn thì đẹp mắt nhưng lại không dễ dùng. Nhưng con chỉ là tùy tiện suy nghĩ lung tung, vẫn chưa biết nên mua ruộng như thế nào, cửa hàng muốn kiếm tiền cũng không dễ.”
Hà thị liền cười rộ lên.
Nàng dâu này còn lo chuyện về lâu về dài, nhưng cũng không thể nói tất cả đều là suy nghĩ lung tung, vì bà ở Vệ gia không quan tâm mấy chuyện này, thế nên không vơ vét được gì, sản vật hay của cải hàng năm của Vệ gia đều trong tay lão phu nhân, nhưng Đại phòng, Nhị phòng sao có thể không dòm ngó? Chỉ sợ tài sản rơi hết vào tay Tam phòng bọn họ.
Cho nên, bọn họ cũng chỉ nhận phần mình nên có, không bao giờ lấy hơn, lão phu nhân là kế thất cũng rất cẩn thận, vốn là sợ bị bắt được nhược điểm khiến lão gia tử khó xử, lấy đâu ra thiên vị bọn họ? Vệ lão gia tử ngược lại khá hơn một chút, nhưng chuyện trong tương lai, thật không biết trước được.
Hà thị nhìn Lạc Bảo Anh: “Chờ con sinh em bé, Tam phòng chúng ta đông người hơn, có lẽ cũng tốn nhiều tiền bạc.”
Thật ra trong lòng bà vẫn luôn hy vọng được ôm cháu trai, nếu không phải Vệ lão phu nhân và Vệ Lang nói Lạc Bảo Anh còn nhỏ, tốt nhất là chờ thêm một hai năm nữa thì bà thật muốn để nàng sinh con, dù sao Tam phòng chỉ có mình Vệ Lang, nếu có người nối dõi, ước chừng bà không còn chuyện gì phải lo lắng.
Ánh mắt Hà thị rất dịu dàng, còn mang theo vài phần chờ đợi, Lạc Bảo Anh không khỏi đỏ mặt.
Thấy nàng ngượng ngùng, Hà thị cười nói: “Cũng nên cân nhắc chuyện này, điều dưỡng thân thể cho tốt rồi sang năm sinh cho Lang Nhi một tiểu tử mập mạp.” Bà vỗ vỗ tay nàng “Còn chuyện đặt mua ruộng tốt, để ta bàn với tổ mẫu con và Lang Nhi, ta cũng không rõ mấy chuyện này lắm.”
Lạc Bảo Anh cúi đầu đồng ý.
Lúc đi ra, nàng theo bản năng sờ bụng, tuy nàng đã lấy Vệ Lang nhưng lại chưa từng cẩn thận cân nhắc việc sinh con, nhưng nghĩ đến tiểu đệ đệ trong nhà, lại cảm thấy bé con thật đáng yêu. Hơn nữa Vệ Lang anh tuấn như vậy, bé con bọn họ sinh ra, nhất định là vô cùng xinh đẹp nhỉ? Cũng nhất định là rất có năng lực, dù sao phụ thân và mẫu thân của nó đều xuất sắc như vậy.
Trong xương cốt của nàng không hề khiêm tốn.
Qua mấy ngày, Phạm thị muốn mở tiệc, lại nói, bà ấy cũng từng là người làm mưa làm gió ở kinh thành, lúc còn trẻ có tài hoa hơn người, tính tình lại tốt, thuận lợi mọi bề, không biết có bao nhiêu bạn tri giao, bà ấy tự mình phát thiệp, thể diện cũng đủ lớn, mấy thế gia có địa vị đều sôi nổi tới làm khách.
Trình thị mừng đến không khép được miệng, cho dù không có Kỷ phu nhân thì những thế gia hôm nay đến đều có công tử trẻ tuổi, bà ta sai người cẩn thận trang điểm cho Vệ Liên rồi mới dẫn ra ngoài chào hỏi các vị phu nhân.
Nhìn dáng điệu này, chính là muốn một tìm thông gia thật tốt, Lạc Bảo Anh nhìn thấy cũng không để ý, tuy Nhị phòng đáng ghét, nhưng Vệ Liên gả cho ai cũng không liên quan tới nàng, có được hay không, phải xem vận may của nàng ta.
Không chỉ Trình thị dặn dò, Vệ Hạm đã gả ra ngoài hôm nay trở về cũng dặn dò Vệ Liên: “Ngàn vạn không được lôi ra tính tình, làm gì có ai không thích người hào phóng hiền lành? Bây giờ muội còn có thể diện của Vệ gia, có lẽ sẽ thành một cọc hôn nhân tốt, nếu lại tiếp tục tùy hứng, tuổi muội càng nhiều lên, coi như không còn hi vọng.”
Ban đầu Vệ Liên muốn gả cho La Thiên Trì, nhưng từ khi nếm mùi thất bại, liền một lòng muốn gả cho người có gia thế tốt, còn phải ưu tú, không thể bị La Thiên Trì chê cười, tương lai nàng cũng có thể khiến hắn biết thế nào là lợi hại.
Cho nên cũng thật sự thu liễm, bất kể gặp được vị phu nhân nào đều hết sức tỏ ra đoan trang, nàng vốn xinh đẹp, từ nhỏ đã được phu tử nghiêm túc dạy quy củ, bây giờ cần phát huy, cũng là ra hình ra dáng. Các vị phu nhân nhìn thấy, ngược lại đều khen ngợi không dứt, khiến Trình thị thả lỏng phần nào.
Nhưng kết quả vẫn xảy ra sai lầm, tới buổi trưa, vốn các nữ quyến