Người này là Mạnh lão gia mang từ Đại Chu tới, vì thế biết rõ thân phận của Dung Hoa, cũng biết quan hệ giữa nàng và Mạnh gia. Theo ánh mắt của Dung Hoa nhìn thoáng qua, hắn liền cung kính thấp giọng trả lời: "Hồi nương nương, nàng là Tạ tẩu tử, mấy ngày trước lão gia vừa mời về. Nàng ta cũng không tính là người bản địa Lệ Kinh, trượng phu chết, nàng ta dẫn theo đôi nhi nữ tới Lệ Kinh nhờ vả thân thích, không ngờ thân thích không còn, đúng lúc mấy ngày trước tiệm chúng ta nhận người, lão gia thấy nàng hành sự hào phóng, mồm mép nhanh nhẹn, lại biết cuộc sống nàng ta khó khăn, vì thế liền để nàng ta ở lại."
Dung Hoa gật đầu: "Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi."
Tiểu nhị hành lễ với Dung Hoa rồi rời đi.
Dung Hoa kéo tay Chu Hành, tiếp tục đi về phía trước, cười hỏi: "Thiên Trạch, chàng cảm thấy thế nào?"
Mạnh gia phát đạt như vậy, hiện tại Mạnh lão gia là gia chủ của Mạnh gia, ông ấy cũng không ở độ tuổi huyết khí phương cương, càng không phải người vừa thấy nữ tử có tư sắc liền động xuân tâm, đương nhiên sẽ không không vì nàng ta là quả phụ mà đồng tình. Trên đời này người đáng thương quá nhiều!
Cho nên, ông ấy mời Tạ tẩu tử tới khẳng định có lý do của mình, mà lý do chính là Tạ Tẩu tử này có chỗ hơn người.
Dung Hoa cũng ngầm quan sát nàng ta.
Lúc tiếp khách, lời nói thập phần khéo léo, rất nhanh đã đoán được ý của khách hàng.
Nhất cử nhất động đều đoan trang hào phóng, giống như đã từng nhận sự dạy dỗ nghiêm khắc. Nữ tử như vậy hẳn là phu nhân nhà giàu.
Nhưng nàng ta lại thủ tiết dẫn theo nhi nữ tới Lệ Kinh kiếm ăn.
Điều Dung Hoa có thể nhìn ra, Chu Hành đương nhiên cũng thấy, y lắc đầu với nàng, nói: "Đoán không ra nàng ta là ai."
Nếu chỉ là tiểu nhị đơn thuần, đương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ oán hận phu thê bọn họ.
Đi dạo một vòng, Dung Hoa và Chu Hành xuống lầu tới tứ hợp viện phía sau.
Vừa vào cửa, thanh âm vui cười của Kiều Vũ Thần và Mạnh Phi Triệt đã truyền tới.
Hai người ở tướng phủ, một tháng đọc sách có thể hai ngày nghỉ ngơi, cho nên hôm nay đột nhiên được nghỉ, cả hai đương nhiên cao hứng.
Dù sao chúng vẫn còn là hài tử, thích chơi đùa.
"Tỷ tỷ, tỷ phu." Vừa thấy Dung Hoa và Chu Hành, hai đứa nhỏ liền chạy qua. Bọn họ một đầu đầy mồ hôi, đôi mắt sáng lấp lánh.
"Đang chơi gì vậy?" Dung Hoa duỗi tay kéo hai đứa nhỏ lại, cười hỏi.
"Chơi đá cầu." Mạnh Phi Triệt trả lời.
Ở tướng phủ cũng chơi, hiện tại đổi thành nơi khác vẫn hứng thú dạt dào như thế! Dung Hoa cười cười, kêu Túy Đồng phân phó người dẫn chúng đi rửa mặt, lau mồ hôi.
"Vương gia, vương phi." Mạnh lão gia tươi cười bước ra tiếp đón, chắp tay với hai người.
"Chúc mừng Mạnh lão gia khởi đầu tốt đẹp." Dung Hoa cười nói.
Trang phục vừa chào hàng đã bán hết, hơn nữa người tới đặt y phục cũng không ít.
"Tất cả đều nhờ vương phi tương trợ." Mạnh lão gia cười nói, "Trời sắp tối, thảo dân đã chuẩn bị một nhã gian, mong vương gia và vương phi đừng chê."
Chu Hành liền lên tiếng: "Mạnh lão gia quá khách khí."
"Mạnh lão gia không cần khách khí với chúng ta như vậy." Dung Hoa cũng gật đầu, nói.
Mạnh lão gia gật đầu nhưng lời nói và cử chỉ vẫn cung kính khéo léo.
Khách sáo thêm vài câu, Dung Hoa mới hỏi tới Tạ tẩu tử kia: "Nhà chồng nàng ta họ tạ sao? Còn nữa, quê nàng ta ở đâu? Đến đây khi nào, thân thích nàng ta muốn nhờ cậy là ai? Đều điều tra rõ ràng sao?"
Mạnh lão gia trả lời: "Tạ tẩu tử này ấn tượng của ta khá sâu, nhà nàng ta ở trấn Thất Thủy - Hồ Châu, nhà chồng họ Tạ, nhà mẹ đẻ họ Ôn, nhà mẹ đẻ chỉ còn một biểu dì, năm trước trượng phu nàng ta chết, người trong tộc thấy nàng ta mất chồng liền không dung ba người bọn họ, vì vậy nàng ta liền dẫn theo một nhi một nữ tới Lệ Kinh nhờ cậy biểu dì, không ngờ cả nhà biểu dì này ba năm trước đã chết trong dịch bệnh."
Bối cạnh của người trong tiệm ông đương nhiên điều tra kỹ càng.
Mạnh lão gia nghiêm túc nhìn Dung Hoa và Chu Hành: "Ta đã điều tra hộ tịch của nàng ta, không có gì bất thường. Vương gia, vương phi, nàng ta có vấn đề gì sao?"
"Cũng không có gì." Dung Hoa cười lắc đầu, "Ánh mắt nàng ta nhìn chúng ta có chút kỳ quái, hơn nữa hành vi cử chỉ đều đoan trang hào phóng, khí chất giống hệt các thái thái phu nhân nhà giàu."
"Nếu nàng ta đã có vấn đề, chúng ta lập tức sa thải." Nghe vậy, Mạnh lão gia nghiêm túc nói.
Trong tiệm có hai chưởng quầy, quản trướng, thêm vài tiểu nhị, tất cả đều là tâm phúc ông mang tới, chỉ có tiểu nhị là mời từ bên ngoài thôi.
Muốn tuyển người mới đương nhiên là rất dễ dàng.
Cũng không nhất định phải là Tạ tẩu tử kia.
"Không cần, giữ nàng ta ở lại đi." Chu Hành nhàn nhạt nói.
Nếu thật là hướng y và Dung Hoa tới, hôm nay có thể sa thải nàng ta, nàng ta vẫn sẽ nghĩ cách tiếp cận bọn họ, có lẽ lần sau không phải nàng ta, mà là những người khác.
Cho nên, tất nhiên đặt dưới mí mắt bọn họ mới tốt.
Mạnh lão gia nhìn Chu Hành, sắc mặt càng thêm ngưng trọng, nghĩ nghĩ liền nói: "Nàng ta nói Tạ gia và Ôn gia từng vừa làm ruộng vừa đi học, cho nên cũng biết mấy chữ..." Khả năng đúng là có vấn đề, xem ra là ông sơ ý! Mạnh lão gia nghiêm túc chắp tay với Chu Hành và Dung Hoa, "Vương gia và vương phi yên tâm, thảo dân sẽ phân phó người chú ý nàng ta."
Dung Hoa mỉm cười cảm tạ một tiếng: "Ừ, vậy làm phiền Mạnh lão bản."
"Vương phi quá lời." Mạnh lão gia chắp tay, "Đúng rồi, chuyện lần trước vương phi nói với thảo dân, thảo dân đã nghiêm túc suy xét, có thể được tướng gia và Phó công tử nhìn trúng, đây là phúc phận của Triệt Nhi."
Nhi tử có kỳ ngộ như vậy, cho dù luyến tiếc nhưng ông cũng phải vì tương lai mà để nó ở lại Đông Lăng, dù sao bên này cũng đã mở cửa hàng, sau này thường xuyên cùng thê tử tới thăm là được.
Ông cười nhìn Dung Hoa: "Hôm khác thảo dân sẽ tự mình tới cửa bái phỏng tướng gia và Phó công tử."
Sớm đã đoán được ông ấy đồng ý, Dung Hoa không hề cảm thấy kinh ngạc, chỉ cười gật đầu: "Ta sẽ nói với phụ thân và nghĩa huynh."
Uống ngụm trà, nàng lại hỏi: "Mạnh lão gia định khi nào trở về Đại Chu?"
"Chờ thời tiết lạnh hơn một chút lên đường cũng không muộn, trở về kịp Tết là được." Mạnh lão gia cười trả lời.
Vốn định cửa hàng đi vào quỹ đạo sẽ lên đường trở về Đại Chu, có điều, nhi tử phải ở lại, ông muốn dành thêm thời gian ở cùng với nó.
"Vậy có thể thuận tiện xem còn mặt hàng nào khác có thể buôn bán không." Dung Hoa cười nói.
"Vương phi nói đúng." Mạnh lão gia bật cười ha ha.
Hàn huyên một hồi, sắc trời dần tối, cửa hàng đã đóng cửa, Mạnh lão gia thưởng bạc cho chưởng quầy dẫn mọi người đi ăn cơm, sau đó cùng nhi tử, Dung Hoa, Chu Hành và Kiều Vũ Thần tới tửu lâu đã đặt sẵn.
Ăn cơm xong, bên ngoài đã lên đèn, trên đường người tới người lui, nhóm cô nương kiều diễm như hoa.
Người nhiều, Mạnh lão gia nói sẽ coi chừng Kiều Vũ Thần và Mạnh Phi Triệt, tùy tùng của ông cũng có thân thủ, vì thế Dung Hoa và Chu Hành đều yên tâm.
Không bao lâu, đoàn người bị tách ra, Dung Hoa nắm tay Chu Hành, một bên ngắm đèn, một bên chậm rãi đi dạo.
Bọn họ như tiểu phu thê bình thường.
.................
Thời điểm về tướng phủ, Kiều Vũ Thần và Mạnh Phi Triệt đã trở về, Dung Hoa hỏi một câu, biết Yến Xước đã nghỉ ngơi, vì thế cùng Chu Hành trở về Hạ Noãn Viện.
Cố ma ma sớm đã chuẩn bị nước ấm chờ phu thê bọn họ về.
"Hai người các ngươi cũng về phòng nghỉ ngơi đi." Dung Hoa nói với Lưu Tô và Túy Đồng.
Các nàng hành lễ, về phòng.
Cố ma ma liền hầu hạ Dung Hoa tắm gội.
Ngâm mình trong làn nước ấm áp, Dung Hoa hỏi: "Cố ma ma, mấy năm trước Lệ Kinh từng phát sinh dịch bệnh sao?"
"Đúng vậy, là đầu xuân ba năm trước." Cố ma ma vừa giúp Dung Hoa gội đầu, vừa thở dài nói, "Năm đó không ít người chết, toàn bộ Lệ Kinh nhân tâm đều hoảng sợ. Vương phi, sao lại đột nhiên hỏi tới việc này? Có phải có người nhắc tới không?"
"Ừ." Dung Hoa chỉ đáp một tiếng, không nói nhiều.
Tắm gội xong, chờ tóc đã khô, Chu Hành cũng rửa mặt trở về, Dung Hoa liền cười đuổi Cố ma ma và hạ nhân lui xuống, tự mình cầm khăn lau tóc cho Chu Hành.
"Thiếp vừa hỏi Cố ma ma, ba năm trước Lệ Kinh đúng là từng có dịch bệnh."
Chu Hành khẽ cười: "Ngày mai Lâm Hạ sẽ phái người tới Thất Thủy trấn."
Ở kinh thành không chút sơ hở, vậy còn Thất Thủy trấn?
"Ừ." Dung Hoa đáp, "Có lẽ là chúng ta nghĩ nhiều."
Nhưng sao hai người bọn họ đều cảm thấy như thế?"
"Tối nay mệt không?"
"Có một chút." Dung Hoa trả lời.
Chu Hành duỗi tay nhẹ nhàng xoa bóp chân cho Dung Hoa.
Y là người tập võ, quen thuộc các
huyệt đạo, sức lực cũng nắm chắc, Dung Hoa thoải mái nhắm mặt hưởng thụ.
Động tác trên người không dừng, nàng khẽ "Ưm" thành tiếng.
Thanh âm này vào tai Chu Hành đương nhiên vô cùng dụ hoặc, ngón tay thon dài dọc theo đôi chân mảnh khảnh của nữ tử mà hướng lên trên.
Chờ Dung Hoa có phản ứng, ngón tay của y đã chạm tới vùng đất mẫn cảm, cả người cũng đã nằm trên giường. Dung Hoa nuốt nước bọt, hờn dỗi nói: "Tóc chàng vẫn chưa khô."
Chu Hành nhìn nàng nằm bên dưới, mị hoặc tới cực điểm, cúi đầu: "Lát nữa rồi nói." Dứt lời, y liền ngậm lấy cánh môi của nàng.
Cảnh xuân vô cùng kiều diễm.
...................
Sau thất tịch là quỷ tiết mười lăm tháng bảy.
Yến Xước cố ý mời cao tăng ở Quy Nguyên Tự nổi danh Đông Lăng tác pháp tụng kinh cho Diệp Thế Hiên. Cũng giống vậy, ông mời sư phụ tụng kinh cho Tây Ninh Hầu Kiều Uyên và Nhan thị, thêm tiền hương khói và minh đăng.
Mặc kệ Kiều Uyên và Nhan thị từng làm gì, hiện tại hai người đã chết, mà Kiều Vũ Thần lại đang ở cạnh họ.
Mười bốn tháng bảy, Chu Hành dẫn Kiều Vũ Thần tới Quy Nguyên Tự thắp hương.
Đảo mắt tới cuối tháng bảy, thời tiết tựa hồ đã không còn nóng bức, rất nhanh không khí đã có chút se lạnh của mùa thu.
Sau hôm đó, Can Phong Đế không còn đi tìm bọn họ.
Người Lâm Hạ phái tới Thất Thủy trấn đã trở về, còn mang theo bức họa của ba mẫu tử.
Ở đó đúng là có nhà như vậy, năm trước tới Lệ Kinh nương nhờ người thân. Dung Hoa nhìn bức họa, đôi nhi nữ kia nàng chưa từng gặp, nhưng Tạ tẩu tử đúng là giống người ngoài đời, hơn nữa những ngày qua, nàng ta cũng không có hành động gì.
"Chẳng lẽ thật là chúng ta nghĩ nhiều?" Dung Hoa buông bức họa trong tay xuống, đưa mắt nhìn Chu Hành, hỏi.
Chu Hành khẽ cười: "Một chút sơ hở cũng không có, hẳn là sớm có chuẩn bị, chỉ là..." Y duỗi tay chỉ hai đứa nhỏ trong bức họa, "Nàng có phát hiện đôi nhi nữ này không giống Tạ tẩu tử không?"
Dung Hoa cúi đầu nhìn, đúng vậy, hai đứa nhỏ không giống nhau, hơn nữa còn không giống Tạ tẩu tử. Nàng nói: "Cũng có khả năng giống người bên phụ thân hoặc người nhà mẹ đẻ Tạ tẩu tử, mà Tạ tẩu tử xác thật không giống người nhà mẹ đẻ của mình."
Nhi nữ không giống mẫu thân, điều này đương nhiên có khả năng.
"Ừ." Chu Hành gật đầu, tán đồng ý kiến của Dung Hoa.
"Có điều cử chỉ của nàng ta một chút cũng không giống xuất thân nghèo hèn, cho nên nàng ta vẫn có vấn đề."
Chu Hành gật đầu.
Điểm này, Dung Hoa và Chu Hành đều khẳng định.
Cô nương xuất thân nhà cao cửa rộng cho dù che giấu thế nào, lễ nghi quy củ cũng đã khẳng sâu vào xương, vĩnh viễn không thể giấu đi.
Chu Hành quây đầu phân phó Lâm Hạ: "Theo dõi nàng ta."
...................
Trên triều đình, nhân mã của Đại hoàng tử và Ngũ hoàng tử tranh đấu vô cùng kịch liệt, thế lực cả hai tương đương nhau, mà Yến Xước đương nhiên chỉ đứng xem diễn.
Hậu cung, Trinh Phi và Đoan Phi cũng phân cao thấp.
Chương Hoàng Hậu vẫn mặc kệ mọi chuyện, không quản các nàng.
Duy chỉ có Huệ Phi, sau khi Lý Sướng chết, cả người đều âm u, hiện tại nhi tử đã không còn, Huệ Phi cũng không có tâm tranh đấu gì cả, chỉ một lòng phái người tìm kiếm Ninh thị khắp nơi, hận không thể đem Ninh thị thiên đao vạn quả.
Nhưng Ninh thị lại như bốc hơi khỏi nhân gian, Huệ Phi tìm kiếm lâu như vậy, một chút tung tích cũng không có.
Thân mình Can Phong Đế không tốt, tế tổ tháng bảy cũng miễn, năm trước tháng tám có lễ đi săn, chỉ là năm nay cũng miễn.
Trong khoảng thời gian này, chúng thái y của Thái Y Viện đều vội tới sứt đầu mẻ trán vẫn không làm được gì, Can Phong Đế hận không thể đem bọn họ chém hết.
Một đám phế vật!
Độc trên người ông ta ba ngày phát tác một lần, mỗi lần đều đau tới hận không thể trực tiếp chết đi.
Hôm nay, sau khi châm cứu, thân xác và tinh thần Can Phong Đế đều mỏi mệt, nói: "Mấy ngày nay càng lúc càng thường xuyên."
Kim thái y cúi đầu: "Vâng, bệ hạ." Khi trước mỗi ngày một lần, sau đó là hai lần một ngày, tới hiện tại đã là một ngày mấy lần.
Can Phong Đế được Uông công công dìu ngồi dậy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Kim thái y: "Các ngươi còn chưa chế ra thuốc giải sao?"
"Vi thần đáng chết." Kim thái y vội quỳ xuống.
Can Phong Đế quát: "Còn nghiên cứu không ra, vậy các ngươi mang đầu tới gặp trẫm! Cút!"
"Bệ hạ bớt giận." Uông công công vội duỗi tay vỗ lưng cho ông ta.
"Tức chết trẫm, một đám phế vật, chút việc này cũng không làm được." Can Phong Đế cả giận mắng.
Bọn họ nhiều người như vậy, đã qua bao nhiêu thời gian, một biện pháp cũng không nghĩ ra! Chẳng lẽ phải đi cầu xin Yến Dung Hoa, Chu Hành và Yến Xước sao?
Uông công công cúi đầu, truyền người dâng trà.
Uống trà xong, Can Phong Đế nghỉ ngơi nửa ngày, nói: "Hồi Ung Dương Cung."
Uông công công gật đầu, vội đỡ ông ta đứng dậy.
Ung Dương Cung là tẩm cung của Can Phong Đế, nhưng ông ta lại rất ít khi ở đây, đa phần đều luyện đan ở Trọng Hoa Điện.
Tới tẩm điện Ung Dương Cung, Uông công công phất tay cho mọi người lui xuống, tự mình canh giữ bên ngoài.
Đứng trước long sàng, Can Phong Đế duỗi tay ấn gạch bạch ngọc phía trước, cửa tự động mở, tự động lộ ra một cầu thang kéo dài.
Can Phong Đế khoanh tay chậm rãi đi xuống, tới tận cùng là một con đường bằng phẳng, hai bên đều thắp đèn sáng trưng.
Đi bộ mười lăm phút, trước mắt lộ ra một gian rộng lớn.
Can Phong Đế si mê nhìn chiếc giường chạm trổ tinh tế ở giữa, trướng màn thêu hoa rũ xuống.
Mà đẹp nhất chính là mỹ nhân bên trên - Vân Như Tuyết, nàng đang ngồi xếp bằng nghịch trân châu, gương mặt như họa, mi như núi xa, da trắng như tuyết, môi như anh đào, mỗi lần gặp tim ông đều đập thình thịch như lần đầu tiên, năm tháng không hề khiến gương mặt của nàng thêm một nếp nhăn, còn chính mình...
Can Phong Đế duỗi tay sờ mặt.
Ông ta già rồi.
"Bệ hạ." Người hầu hạ bên cạnh vội hành lễ với Can Phong Đế.
"Cha." Nghe được thanh âm, Vân Như Tuyết ngẩng đầu, nhảy nhót chạy qua.
Mỗi lần gặp nàng tim sẽ đập thình thịch, nhưng mỗi lần nghe nàng mở miệng, Can Phong Đế liền muốn hộc máu.
Cha? Ai là cha nàng?
Từ sau khi đón nàng tới, nàng liền biến thành như vậy, thần trí cứ như đứa trẻ năm sáu tuổi. Ông ta muốn làm nam nhân của nàng!
"Cha, người đã lâu không tới thăm con." Vân Như Tuyết ngẩng đầu, ánh mắt thanh triệt như nước.
Nhìn nàng như vậy gọi mình là cha, Can Phong Đế hoàn toàn vô lực.
Mật thất này chỉ có hoàng đế các đời biết, bên trên là thần điện thờ phụng bài vị tổ tiên Lý gia.
Ông thật sự sợ sau này chết sẽ bị tổ tiên giáo huấn một trận.
Nhưng ngoại trừ nơi này, ông ta không còn chỗ để giam cầm nàng.
"Cha bận." Can Phong Đế kìm nén cảm xúc, trả lời một câu, sau đó chăm chú nhìn nàng, thử hỏi, "Tuyết Nhi có nhớ cái tên Dung Hoa lần trước cho nói với con không? Con có muốn gặp nàng không?"
Điều làm ông thất vọng chính là, Vân Như Tuyết nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Không nhớ nữa, con không quen biết nàng, không muốn gặp nàng."