Nhìn đôi mắt thuần khiết, biểu tình lại vô cùng nghiêm túc của, trong lòng Can Phong Đế vô cùng hỗn loạn, ổn định cảm xúc một hồi mới nhẹ giọng nói: "Lần trước đã nói với con, Tuyết Nhi không nhớ sao?"
Mỗi lần gặp nàng, ông ta đều muốn nhìn thấy một Vân Như Tuyết hoàn hảo.
Nhưng mỗi lần ôm hi vọng tới, ông ta đều mất hứng trở về.
Có phải vì năm đó chịu kích thích quá lớn nên nàng bị dọa trực tiếp biến thành kẻ ngốc không?
Nhiều năm như vậy, ông ta đều hi vọng nàng chỉ là diễn kịch, nhưng mặc kệ thử thế nào, nàng đều không có thay đổi.
Cho dù nhắc tới Yến Xước, kể chuyện Yến Xước cưới Ninh thị, sinh ra Yến Phi, một nhà ba người bọn họ có cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, nàng cũng không có phản ứng, hiện tại nữ nhi của nàng trở về, nói với nàng, một chút phản ứng nàng cũng không có.
Can Phong Đế thở dài trong lòng.
Năm đó đăng cơ chưa tới hai năm, triều đình cần củng cố, ông ta sợ chuyện đoạt thê của triều thần dẫn tới chấn động, đồng thời lo lắng chính mình bị người đời nhạo báng, lại vì cảm xúc của nàng khác thường, cho nên mới an bài ở đây.
Đương nhiên, ông ta không phải chưa từng nghĩ tới việc trừ bỏ Yến Xước, nhưng Vĩnh An hầu phủ muốn bảo vệ hắn một mạng, hơn nữa mệnh quan triều đình đột nhiên chết bất đắc kỳ tử cũng không phải việc nhỏ, đặc biệt là khi ấy Yến Xước tuy tuổi trẻ nhưng tài hoa hơn người, đặc biệt đáng chú ý.
Lúc đó hắn chí khí ngút trời, bản thân muốn làm minh quân, đương nhiên phải để kẻ dưới sùng bái kính ngưỡng.
Vì vậy, ông ta liền thuận nước đẩy thuyền thành toàn Vĩnh An hầu phủ.
Nhưng nàng dù sao cũng là thê tử người khác, ông ta chỉ có thể ám chỉ kêu Chương Hoàng Hậu đưa nàng về, sau đó phân phó Ám Long Vệ tìm một thi thể vứt ra thu hút sự chú ý, định một hai năm sau giúp nàng thay tên đổi họ nạp vào hậu cung.
Không ngờ thời điểm Ám Long Vệ đưa người trở về, nàng vừa thấy ông ta liền mặt rơi đầy lệ, vừa sợ vừa ủy khuất gọi mình là cha, ông ta cả kinh tới cằm thiếu chút cũng đã rớt ra.
Cứ tưởng rằng qua một hai năm, nàng sẽ dần dần tốt lên.
Nhưng nàng vẫn không tốt, cứ ở chỗ này ngẩn ngơ nhiều năm như vậy.
Thời gian càng lâu, ông ta càng nhịn không được mà nghĩ, có phải nhốt nàng ở địa cung không thấy ánh sáng mặt trời này mới khiến nàng không thể khỏe lại không?
Nhưng ông ta tuyệt đối không thể để nàng ra ngoài.
Bởi vì Yến Xước đã không còn là Yến Xước của năm đó.
Ngốc thì cứ ngốc, gọi cha thì cứ gọi cha, chính mình cách một đoạn thời gian lại tới thăm nàng, cùng nàng nói chuyện cũng là không tồi.
Ít nhất, nàng ở cạnh ông ta, người nắm giữ nàng trong tay còn không phải là ông ta sao?
Trong lòng nghĩ như thế, nhưng Can Phong Đế vẫn nhịn không được mà thăm dò: "Có muốn biết chút chuyện về Yến Dung Hoa không?" Chỉ cần có một tia khả năng, ông ta cũng không bỏ qua.
Vân Như Tuyết nghiêm túc suy nghĩ, lắc đầu trả lời: "Không cần, cha lâu như vậy mới tới thăm nữ nhi, đừng nhắc tới nàng nữa, cha chơi với con đi, lần trước dì Lam có cho con con búp bê, còn cả chút trân châu nữa." Nói rồi nàng mỉm cười ngọt ngào, quay đầu nhìn hai thị nữ đang an tĩnh đứng hầu hạ.
"Đúng vậy, tiểu thư." Hai người cúi đầu đáp, thanh âm bình tĩnh không chút dao động, người cũng không nhúc nhích, chỉ chờ Can Phong Đế sai bảo.
"Cha?" Vân Như Tuyết liền quay đầu nhìn Can Phong Đế, duỗi tay kéo góc áo ông ta.
"Được." Can Phong Đế gật đầu.
Dì Lam và Dì Hồng lúc này mới đi lấy đồ chơi ra.
Đường đường là vua một nước lại chơi đùa với kẻ ngốc! Mấy nhi tử và nữ nhi, ông ta còn chưa từng cùng họ chơi đùa, thậm chí bộ dáng bọn họ khi nhỏ cũng không còn nhớ. Can Phong Đế nhìn dây thừng quấn quanh tay mình, hận không thể lập tức bỏ đi.
Nhưng Vân Như Tuyết ngồi đối diện ông ta lại chơi tới vui vẻ.
Lửa giận không có chỗ phát, Can Phong Đế chỉ có thể ngồi chơi cùng nàng, một bên hòa ái nói: "Tuyết Nhi phải nhớ rõ người tên Yến Dung Hoa này."
"Được, Tuyết Nhi sẽ nhớ." Vân Như Tuyết vừa chơi vừa tùy ý hỏi lại một câu, "Có điều con không quen biết nàng, cũng không gặp nàng, vì sao phải nhớ?"
Nói rồi, nàng nghiêng đầu nghĩ nghĩ, thận trọng nói: "Cha muốn con ghi nhớ, xem ra nàng là người rất lợi hại, bằng không lần sau cha dẫn nàng tới chơi với con, con nhất định sẽ nhớ kỹ!"
Có phản ứng rồi sao? Can Phong Đế nhíu mày, cẩn thận quan sát, hỏi: "Tuyết Nhi muốn gặp nàng sao?"
Vân Như Tuyết nghiêm túc gật đầu: "Như vậy con mới có thể nhớ nàng." Nói tới đây, nàng lại bẹp miệng, dùng gương mặt đưa đám nhìn Can Phong Đế, "Nhưng nếu gặp rồi con vẫn không nhớ thì phải làm sao? Cha có phải sẽ chán ghét con, sau này không tới thăm con nữa không?"
Dứt lời, nước mắt lập tức rơi xuống.
"Sẽ không, sẽ không." Đúng là tiểu hài tử, sắc mặt thay đổi bất thường như vậy, mười mấy năm qua, tình trạng này Can Phong Đế sớm đã nhìn quen, vì thế kiên nhẫn dỗ dành, "Cha sao có thể chán ghét Tuyết Nhi? Sao có thể không tới thăm con? Người cha thương nhất là Tuyết Nhi, ngoan, ngoan, đừng khóc, Tuyết Nhi của chúng ta là bé ngoan, không khóc, không khóc..."
Dỗ nửa ngày, Vân Như Tuyết mới nín khóc mỉm cười, lại phồng má hỏi: "Yến Dung Hoa kia là ai? Con không thích nàng, con không nhớ nàng, cha cũng không được thích nàng."
Tiểu hài tử đúng là thường hay ngang bướng.
Can Phong Đế cười gật đầu: "Được được, cha không thích nàng."
Lúc này Vân Như Tuyết mới mở nụ cười thật tươi, vứt dây thừng qua một bên, sau đó ôm cái tráp đi tới, đổ trân châu bên trong ra: "Cha, chúng ta chơi trân châu đi."
Những hạt trân châu lấp lánh dưới thảm đất tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Chơi trân châu chẳng qua là đếm số mà thôi, sau đó tách hồng nhạt, trắng và đen ra.
Đúng là tiểu hài tử, ham chơi, ương bướng cũng đi nhanh, Can Phong Đế gật đầu: "Được." Sau đó ông ta cũng ngồi xếp bằng trên thảm.
"Tuyết Nhi." Can Phong Đế gọi một tiếng.
"Vâng, cha." Vân Như Tuyết tuy không ngẩng đầu nhưng thanh âm đặc biệt vang dội.
Nhìn nàng chuyên chú đếm trân châu, Can Phong Đế trầm mặc một hồi, mới nói: "Tuyết Nhi, Yến Dung Hoa là nữ nhi của con, nếu con có thể nhớ thì hãy nhớ kỹ."
"Vâng, cha." Vẫn là thanh âm trả lời vang dội, qua nửa ngày Vân Như Tuyết mới ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Can Phong Đế, lại quay đầu nhìn Hồng và dì Lam, bộ dáng rối rắm, cuối cùng nhìn Can Phong Đế mà nói, "Con là nữ nhi của cha, nàng là nữ nhi của con, cha tới thăm con, nhưng con chưa từng gặp nàng..."
Nói tới đây, nàng lại bày ra bộ dáng buồn rầu, làm như không rõ đây rốt cuộc là chuyện thế nào.
Can Phong Đế duỗi tay lấy viên trân châu màu đen trong tay nàng bỏ vào đống cùng màu, cười nói: "Không nghĩ nữa, không nhớ được thì thôi."
"Vâng." Vân Như Tuyết lập tức cao hứng, tiếp tục vui vẻ chơi đùa.
Can Phong Đế thất vọng thở dài, ngón tay co rút đau đớn, ban đầu chỉ là ẩn ẩn đau, nhưng rồi nó khiến ông ta sắc mặt tái nhợt, cả khuôn mặt đều thay đổi, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
"Bệ hạ, ngài làm sao vậy?" Dì Hồng và dì Lam rất nhanh phát hiện ông ta có gì không đúng, vội hỏi.
Nghe vậy, Vân Như Tuyết cũng ngẩng đầu, sợ tới sắc mặt trắng bệch: "Cha, cha, cha làm sao vậy?"
"Ngoan, cho không sao." Trước lộ ra nụ cười an ủi với nàng, dứt lời, ông ta ra hiệu cho dì Hồng.
Trong lòng buồn bực không thôi.
Không phải vừa rồi mới châm cứu sao? Thời gian qua mới bao lâu mà lúc này đã phát tác? Chẳng lẽ do mình quá kích động sao?
Dì Hồng vội đỡ Vân Như Tuyết, thấp giọng: "Không sợ, không sợ, bệ hạ không sao, bệ hạ không sao."
Vân Như Tuyết sợ hãi nhìn hai tay ông ta run run, hoảng loạn chui vào lòng dì Hồng mà nhìn Can Phong Đế: "Cha, cha làm sao vậy? Tay cha làm sao vậy? Có phải cha sẽ chết không? Cha, cha đừng chết..." Nàng cứ thế mà sợ hãi khóc lên.
"Không đâu, cha sẽ không chết." Can Phong Đế nén đau, an ủi nàng.
"Vậy cha làm sao vậy?" Vân Như Tuyết như tiểu hài tử khóc lớn.
Can Phong Đế cảm thấy đầu mình ong ong, cố gắng nói: "Không sao."
"Cha làm
sao vậy? Cha nói cho nữ nhi biết đi?" Vân Như Tuyết không thuận theo mà tiếp tục khóc lóc.
Can Phong Đế muốn trực tiếp rời đi, nhưng thấy nàng nức nở như vậy lại không đành lòng, vì thế liền kiên nhẫn nói: "Không sao, chỉ là ăn nhầm đồ mà thôi."
Vân Như Tuyết khụt khịt: "Thật sao?"
"Ừ." Can Phong Đế gật đầu, "Cha không sao, con đừng lo lắng, ngoan ngoãn nghe lời dì Hồng và dì Lam."
"Cha phải đi sao?" Vân Như Tuyết nước mắt lưng tròng nhìn ông ta, bộ dáng rất luyến tiếc.
"Cha không thoải mái, lần sau lại tới thăm con, ngoan, nghe lời.
"Được." Vâng Như Tuyết nức nở gật đầu.
Can Phong Đế nhìn dì Lam, dì Lam hiểu ý vội đi theo ông ta.
Can Phong Đế thoáng nhìn Vân Như Tuyết đang ở trong lòng dì Hồng mà đưa mắt nhìn mình, thấp giọng hỏi: "Mấy ngày nay nàng vẫn không có gì đặc biệt sao?"
Dì Lam lắc đầu trả lời: "Vẫn giống như trước đây."
Nàng vẫn không tốt lên, nghĩ tới cảnh phải nghe nàng cả đời gọi mình là cha, Can Phong Đế vô cùng buồn bực, trong lòng như có ngọn lửa dâng lên thiêu đốt, tứ chi đau tới không thể cam chịu.
"Bệ hạ, ngài trúng độc?" Dì Lam duỗi tay đỡ ông ta, thấp giọng hỏi.
Can Phong Đế gật đầu, sau đó đứng lặng một lát rồi mới rời đi.
Người đã đi rồi, nhưng Vân Như Tuyết vẫn không.
Dì Lam và Dì Hồng phải kiên nhẫn dỗ dành mới khiến nàng cười lên.
Khoảnh khắc lôi kéo bọn họ chơi đùa, Vân Như Tuyết nói: "Ta đói bụng."
Vừa rồi chơi lâu như vậy, hơn nữa còn khóc lớn, đương nhiên là đói bụng, dì Hồng vội đứng dậy đi chuẩn bị đồ ăn.
Có lẽ là do khóc mệt, ăn no xong Vân Như Tuyết liền nhắm mắt ngủ.
Dì Lam và dì Hồng vội mang nước tới rửa mặt rửa tay cho nàng, sau đó hai người mới đi rửa mặt một phen, trở về giường nhỏ bên cạnh.
Vân Như Tuyết nhắm mắt, hô hấp đều đều không có nửa điểm khác thường.
Nhưng chỉ có nàng biết, bàn tay dưới chăn đã nắm chặt thành quyền.
Nữ nhi của nàng đã trở về, đây là do chính tên hôn quân kia nói.
Nữ nhi đáng thương của nàng.
Cũng không biết trưởng thành sẽ trông thế nào?
Mấy năm nay có chuyện ủy khuất hay không?
Ngày đó phó thác cho người nọ, ông ấy đang bi ai ôm nữ nhi đã chết, đó hẳn là phụ thân tốt.
Nhưng mỗi lần trong mộng nàng đều sẽ lo, không biết nữ nhi có chịu ủy khuất hay không.
Người nọ nói ông ấy họ Diệp, nhân sĩ kinh thành Đại Chu, là án sát Cẩm Châu, ông ấy hi vọng mình có cơ hội nhận nữ nhi trở về.
Ông ấy là phụ thân tốt, nhưng hậu viện lại là thiên hạ của nữ chủ nhân, phu nhân của ông ấy liệu có thích nữ nhi của mình không?
Còn cả Xước ca ca, chàng có khỏe không?
Nàng cũng không biết hiện tại đã là năm nào tháng nào.
Ở cái nơi không thể nhìn thấy ánh mặt trời này, nàng cũng không biết bản thân đã ở đây bao lâu.
Từ lúc tới nơi này, ngay cả ban đêm nàng cũng không dám đi vào giấc.
Chỉ có thời điểm tên hôn quân kia xử lý chính sự vào ban ngày, nàng mới dám ngủ.
Nàng cũng dám có kế hoạch gì, chỉ có thể ước chừng trong lòng, nhưng thời gian dài, mọi thứ đã không còn nhớ rõ.
Hai người được phái tới chiếu cố nàng đương nhiên là tâm phúc của ông ta, nàng tất nhiên không thể để lộ sơ hở, vì thế mỗi thời mỗi khắc đều giả ngu dại.
Cũng may, thời gian lâu như vậy vẫn chưa để lộ khác thường.
Cho dù ông ta nói cái gì là Xước ca ca thành thân với Ninh Tư Viện, cái gì là sinh nữ nhi, nàng đều coi như nghe không hiểu.
Bởi vì nàng biết, tên hôn quân kia muốn kích thích mình, đương nhiên sẽ chọn chuyện nàng không muốn nghe mà kể.
Ninh Tư Viện kia là tiểu nhân tâm địa rắn rết! Vì thế nàng tin cho dù Xước ca ca thành thân với ả ta, đó cũng là không muốn có người biết được nội tình.
Tuy hôn quân kia là vua một nước, nhưng phu quân nàng Xước ca ca là người thông minh nhất nàng từng gặp, cũng là người lợi hại nhất, nàng tin chỉ cần bản thân chờ, chàng nhất định có thể tìm tới, có thể cứu mình ra khỏi cái nơi quỷ quái không thể thấy ánh mặt trời này!
Chắc là rất nhanh thôi! Trạng thái của tên hôn quân kia hôm nay thoạt nhìn không thích hợp, hơn nữa trước kia thời điểm tới đều rất có quy luật, nhưng lần này lại cách lần trước khá lâu.
Hơn nữa, sắc mặt ông ta còn tái nhợt.
Ăn nhầm đồ sao?
Lừa ai chứ? Thật đúng là coi nàng như tiểu hài tử!
Ông ta thân là vua một nước, sao có thể ăn nhầm đồ? Người hầu hạ đều là phế vật sao?
Nhìn dáng vẻ của ông ta, khẳng định là trúng độc!
Nhất định là Xước ca ca và nữ nhi của nàng đã biết, cho nên nghĩ cách tới cứu nàng!
Vân Như Tuyết nhịn không được mà tim đập nhanh, lẩm bẩm một tiếng rồi trở mình, xoay người thở dài một hơi.
Tuy không nhìn ra cái gì nhưng trong lòng nàng rất rõ ràng, người hôn quân kia phái tới khẳng định không tầm thường, đương nhiên nàng không thể kinh động tới bọn họ.
..........................
Về tới tẩm điện, Can Phong Đế liền la lớn: "Người đâu, truyền thái y."
Uông công công canh giữ bên ngoài, thấy bên trong không có động tĩnh gì, cho rằng Can Phong Đế đã nghỉ ngơi, đúng lúc gật gù lại nghe tiếng động bên trong, không khỏi hoảng sợ, vội nhảy dựng lên, lớn tiếng kêu nội thị bên ngoài đi mời thái y, sau đó vào phòng: "Bệ hạ."
Kim thái y và Từ thái y vừa mới trở về Thái Y Viện, đang định nghỉ ngơi liền bị truyền tới, vừa thấy tình trạng của Can Phong Đế, cả hai đều hoảng loạn, Kim thái y vội thi châm, Từ thái y vội kê phương thuốc cho người đi sắc.
Mãi tới lúc mặt trời mọc, độc mới được ngăn chặn.
Hai người Kim thái y và Từ thái y vội tới đầu đầy mồ hôi, thở phào nhẹ nhõm.
Kim thái y lau mồ hôi trên mặt, khom người nói: "Bệ hạ, độc này càng phát càng xảy ra thường xuyên, thỉnh bệ hạ giữ cho tâm tình bình tĩnh." Nếu theo tình hình lúc này, bệnh trạng không mấy lạc quan.
Can Phong Đế một câu cũng không nói, mệt mỏi phất tay: "Trở về đi."
Kim thái y và Từ thái y vội lui ra ngoài.
Sắp tới giờ lâm triều, nhưng tối qua lăn lộn cả buổi, Can Phong Đế nào còn tinh lực rời giường thượng triều?
Ông ta đành phải sai Uông công công tới Kim Loan Điện thông tri cho văn võ bá quan - Bệ hạ long thể bất an, hôm nay bãi triều.
Cứ theo lệ thường, sự tình khẩn cấp đều do tướng gia xử lý.
Triều tan, Yến Xước đi xử lý chính vụ, rất nhanh liền nhận được tin tối qua Can Phong Đế độc phát hai lần.
Biết tin, Yến Xước trầm ngâm đứng ở hành lang nhìn bức tường hoàng cung trải dài, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa.
Như Tuyết, chờ thêm một lát, chúng ta rất nhanh có thể gặp lại.