Nhan thị mềm nhũn ngã xuống đất.
Tần ma ma phía sau vội duỗi tay ôm lấy bà: "Phu nhân, người đừng lo lắng, Tứ thiếu gia chắc chắn sẽ không sao, khẳng định là ham chơi ở đâu đó."
Nhưng thời điểm nói lời này, ngay cả Tần ma ma cũng không tin. Trên dưới hầu phủ đều biết Tứ thiếu gia là hài tử ngoan ngoãn hiểu chuyện, chưa từng gây ra lỗi lầm gì.
Nhan thị nằm trong lòng Tần ma ma thở hổn hển, yết hầu như ai bóp lấy, nửa chữ cũng không thể nói ra.
Ngô ma ma và đám người Bích Tuyết đều đang ở đây, đứa con này khẳng định đã xảy ra chuyện!
Nhan thị chỉ cảm thấy bầu trời cũng sụp xuống.
Bà chỉ có một nhi tử này, nếu nó xảy ra chuyện, kêu bà phải sống sao đây?
Thần Nhi là mạng của bà!
Bà đáng lẽ phải cẩn thận một chút.
Kiều Nguyệt tuy không phải tỷ tỷ cùng mẹ với Thần Nhi, nhưng nhi tử bị dạy dỗ tới ngoan ngoãn thiện lương, đương nhiên không đấu lại hai kẻ lợi hại như Kiều Nguyệt và Kiều Vũ Thần, hơn nữa nó còn vô cùng kính trọng huynh trưởng và trưởng tỷ này.
Thời điểm Kiều Nguyệt lên kiệu hoa, ngay lúc đó không thấy Thần Nhi, bà đáng lẽ phải cảnh giác!
Nhưng bà chỉ lo cao hứng, còn nhi tử của mình căn bản không ở trong lòng.
Đều do bà sơ sót!
"Phu nhân, người đừng nóng vội, có lẽ Tứ thiếu gia trốn đâu đó chơi thôi." Đám người Tần ma ma và Vân Nhi đỡ Nhan thị ngồi dậy.
Uống hai ngụm trà, Nhan thị mới hoàn hồn lại, khàn khàn nói: "Đỡ ta ra ngoài."
Bà không thể ngã xuống.
Bà ngã xuống rồi, nhi tử phải làm sao đây?
Nó có phải đã xảy ra chuyện gì không?
Trong lòng Nhan thị hoảng loạn không thôi.
Đám người Tần ma ma vội dìu bà ta ra ngoài.
Ngô ma ma và Bích Tuyết vẫn quỳ dưới đất, thấy Nhan thị đi ra, nức nở nói: "Gặp qua phu nhân."
Nhan thị nhìn đám người quỳ dưới đất, thanh âm nặng nề hỏi: "Sao lại không thấy Thần Nhi hả? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Ngô ma ma liền khóc lóc kể.
Kiều Vũ Thần tuổi còn nhỏ, hôm nay là ngày đại hỉ của Nhị tiểu thư, cho nên mọi người đều tận tâm coi chừng, có điều con người luôn có thời điểm sơ sẩy, buổi sáng trời lại mưa to, hơn nữa khách khứa lui tới quá nhiều, bọn họ cũng không biết Kiều Vũ Thần mất tích từ lúc nào.
Người cuối cùng thấy Kiều Vũ Thần là nha đầu Bích Lăng.
Kiều Nguyệt lấy chồng, tuy nhân lực đã an bài trước đó nhưng khó tránh khỏi có lúc không đủ người, huống chi trời còn mưa, cho nên Bích Lăng bị kéo đi hỗ trợ. Khi đó Kiều Vũ Thần đang ở cùng Nhị biểu thiếu gia Nhan Tường Chi, cho nên Bích Lăng an tâm rời đi, không ngờ lúc trở về lại không thấy Kiều Vũ Thần.
Nàng tưởng Kiều Vũ Thần đang chơi với Nhan Tường Chi nên không để bụng.
Mãi tới khi khách khứa rời đi, mọi người mới phát hiện không thấy bóng dáng Kiều Vũ Thần đâu. Ngô ma ma lập tức phái người tìm kiếm khắp nơi, nhưng trong phủ đều không có, bọn họ lúc này mới thấy sự tình quá lớn nên tới chính điện thỉnh tội.
"Các ngươi..." Đầu ngón tay Nhan thị run lên, ánh mắt ác độc quét qua những người đang quỳ dưới đất, "Nếu Thần Nhi xảy ra chuyện gì, các ngươi một kẻ cũng đừng hòng sống sót!"
"Nô tài đáng chết!"
"Tần ma ma, bà mau tập hợp mọi người, lập tức đi tìm Tứ thiếu gia!" Nhan thị phân phó.
Việc cấp bách trước mắt là tìm được nhi tử!
"Vâng, phu nhân." Tần ma ma nhận lệnh rời khỏi phòng.
Nhan thị nhìn đám người Ngô ma ma: "Các ngươi cũng đi tìm đi, một góc trong phủ cũng không được bỏ sót."
"Vâng, phu nhân." Đám người Ngô ma ma bò dậy, ra ngoài tìm người.
Nhan thị ngồi yên cũng không được, được Vân Nhi dìu ra ngoài đi tìm.
Trong ngoài, từ trên xuống dưới, cơ hồ lục tung hết Tây Ninh Hầu phủ cũng không tìm được Kiều Vũ Thần.
Trời tối, Nhan thị gấp tới độ nước mắt ào ào, cũng gọi người về mẹ đẻ hỏi Nhan Tường Chi tình hình lúc đó.
Trên dưới các nhà đều kinh động.
"Không sao, không sao đâu, ta sẽ phái người tìm xung quanh hầu phủ, chắc Thần Nhi chỉ tò mò nên ra ngoài chơi thôi." Tây Ninh Hầu an ủi Nhan thị.
"Hầu gia mau đi đi, thiếp ở lại kêu người tìm trong phủ." Nhan thị nói.
Tây Ninh Hầu nhìn bà một lúc, sau đó mới đứng dậy ra ngoài sắp xếp.
"Sao lại không thấy? Thần Nhi của ta, tôn nhi ngoan của ta..." Kiều lão phu nhân khóc lóc.
Bà quả thật không thích Nhan thị, nhưng Kiều Vũ Thần là tôn tử của mình, lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, bà đương nhiên thập phần yêu thương.
"Mẫu thân, đều là con dâu sơ sót Thần Nhi, là lỗi của con dâu." Nhan thị nức nở.
Hôm nay là ngày cháu gái gả đi, Nhan thị lo liệu mọi thứ đều thỏa đáng, Kiều lão phu nhân vô cùng vừa ý. Bà lau nước mắt, nói: "Hôm nay người tới người lui nhiều như vậy, ngươi vội tới chân không chạm được đất, chuyện này sao có thể trách ngươi?" An ủi một tiếng, bà lại tức giận mắng, "Cũng do đám người bên cạnh không chiếu cố Thần Nhi tốt! Thần Nhi nhỏ như vậy, hôm nay hầu phủ lại đông người, bọn họ đáng lẽ phải càng quan tâm mới đúng! Vậy mà dám rời bỏ nhiệm vụ, không xem trọng Thần Nhi!"
Nước mắt Nhan thị chảy liên tục.
"Phu nhân, người còn chưa dùng gì, hay là ăn vài miếng trước đi." Tần ma ma tiến lên khuyên nhủ, sau đó lại nói với Kiều lão phu nhân, "Lão phu nhân, nô tỳ kêu người chuẩn bị chút cháo, đêm khuya rồi, người cũng ăn gì đó đi."
Phu nhân khẳng định ăn không vô, nhưng nếu có lão phu nhân, bà ấy chắc chắn sẽ dùng mấy miếng.
Kiều lão phu nhân vì cháu gái xuất giá mà cả ngày chưa ăn gì, sau đó nghe tin liền chạy tới đây, lúc này quả thật đói bụng, cho nên nói với Nhan thị: "Ăn chút đồ đi."
Nhan thị nào có tâm tư dùng cơm, nhưng Kiều lão phu nhân đã nói thế, bà ta chỉ đành gật đầu cho Tần ma ma dọn lên.
Tần ma ma lập tức nhận lệnh lui xuống, qua một lát liền dẫn người mang bữa tối tới.
Ăn vài miếng, thấy Kiều lão phu nhân buông đũa, Nhan thị cũng không ăn tiếp.
Vừa súc miệng xong, Tây Ninh Hầu cùng Kiều Vũ Đình đi tới.
"Hầu gia, Thần Nhi đâu? Có tin tức gì chưa?" Nhan thị đứng lên, lập tức nhìn ra phía sau Tây Ninh Hầu.
Kiều lão phu nhân cũng nôn nóng nhìn ông ta.
Tây Ninh Hầu lắc đầu: "Năm dặm quanh đây ta đã cho người tìm kiếm cẩn thận, vẫn không nhìn thấy Thần Nhi."
Thân thể Nhan thị đổ xuống tựa vào ghế: "Thần Nhi, con rốt cuộc đã đi đâu?"
Kiều lão phu nhân cũng khóc, tiếng khóc thê lương của hai người khiến nha đầu bà tử trong phòng cũng cúi đầu nức nở.
Tây Ninh Hầu dùng đôi mắt hồng hồng nhìn Kiều lão phu nhân, nói: "Đêm đã khuya rồi, mẫu thân về phòng nghỉ ngơi đi."
"Ta sao có thể về ngủ? Thần Nhi còn chưa tìm được, ta sao có thể an tâm đi ngủ chứ?" Kiều lão phu nhân xua tay lắc đầu.
"Tổ mẫu, người về phòng nghỉ ngơi đi, cháu và phụ thân sẽ đưa Tứ đệ về." Kiều Vũ Đình thấp giọng khuyên nhủ.
"Mẫu thân, người về đi, hôm nay người cũng mệt mỏi cả ngày rồi." Nhan thị cũng khuyên, "Con chờ, con dâu chờ là được."
Hôm nay vất vả cả ngày, Kiều lão phu nhân cũng vô cùng mệt mỏi, cho nên đứng dậy dặn dò: "Nếu tìm được Thần Nhi, bất kể là khi nào cũng phải phái người nói cho ta biết."
"Vâng, đương nhiên." Nhan thị gật đầu.
Chờ Kiều lão phu nhân đi rồi, Nhan thị xoa trán ngồi xuống, đột nhiên nắm lấy ống tay áo của Tây Ninh Hầu, kinh hãi nói: "Hầu gia, Thần Nhi rất ngoan, nó có phải vẫn còn ở trong phủ không? Có phải đã..."
Có phải đã xảy ra chuyện rồi không?
Hoa viên trong phủ có một hồ sen rất lớn, hiện tại đang là mùa hoa nở rộ, có phải... Đã té vào trong không?
Ngoại trừ hồ sen lớn đó, trong sân cũng có mấy ao nhỏ tương tự.
Tuy nước trong hồ không sâu, nhưng Thần Nhi còn nhỏ, té vào đó nếu không kịp phát hiện sẽ...
Sắc mặt Nhan thị càng trắng bệch, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
"Không đâu." Tây Ninh Hầu vội ấn bà về ghế dựa, "Đừng suy nghĩ bậy bạ, Thần Nhi rất ngoan, nó sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Nhan thị nắm chặt tay ông ta: "Không sao, Thần Nhi nhất định sẽ không sao, nhưng... Tìm lâu như vậy..."
"Sẽ tìm được, chắc chắn sẽ tìm được." Tây Ninh Hầu nhẹ giọng an ủi.
Thần sắc Kiều Vũ Thần ngưng trọng, đứng lên nói với Nhan thị và Tây Ninh Hầu: "Mẫu thân, phụ thân, con lại dẫn người ra ngoài tìm xem sao."
Hắn đột nhiên nhớ tới lời muội muội từng nói.
Trong lòng luôn cảm thấy không yên, vô cùng lo lắng.
Đệ đệ này tuy là thân sinh của Nhan thị, nhưng đối với huynh muội bọn họ vô cùng kính trọng và thân thiết, bọn họ cũng tận mắt nhìn nó trưởng thành.
Trong quá khứ, bọn họ có lợi dụng Kiều Vũ Thần để tính kế Nhan thị, nhưng trước nay chưa từng hạ độc thủ.
Nếu là thật, muội muội đã làm chuyện gì?
Kiều Vũ Đình không khỏi kinh hoảng.
"Ừ, dẫn theo nhiều người đi cùng." Tây Ninh Hầu nói.
"Vâng, phụ thân."
Đôi môi Nhan thị đã trở nên tái nhợt, bất an và sợ hãi trong lòng mỗi lúc một lớn, trừng mắt nhìn theo bóng lưng Kiều Vũ Đình ra ngoài, ngón tay cơ hồ muốn khảm sâu vào da thịt của Tây Ninh Hầu, run rẩy nói: "Hầu gia, là họ, là bọn họ!"
Nhan thị cắn môi nghiến răng, ngữ khí vô cùng chắc chắn.
Thần Nhi luôn ngoan ngoãn nghe lời, sao có thể đột nhiên mất tích?
Hơn nữa Nhị tỷ nó lúc xuất phủ, sao nó có thể không ra tiễn?
Chắc chắn là huynh muội bọn họ đã làm ra chuyện gì!
Tuy hôm nay một người xuất giá, một người ở ngoại viện tiếp đón khách khứa, nhưng người đông, dễ hành sự!
Toàn thân Nhan thị toát ra sự lạnh lẽo.
Tây Ninh Hầu nhìn Kiều Nhân đang đứng một bên cúi đầu nức nở và đám nha đầu bà tử. Kiều Nhân hiểu ý, vội dẫn mọi người ra ngoài.
"Đừng suy nghĩ bậy bạ, Thần Nhi sẽ không sao." Tây Ninh Hầu ôm
lấy Nhan thị, nhẹ giọng an ủi.
"Hầu gia, Thần Nhi nhất định đã xảy ra chuyện, nó đang ở đâu đó chờ chúng ta tới cứu." Nhan thị khóc lóc thảm thiết, "Hầu gia, huynh muội bọn họ hận thiếp, nhất định là huynh muội bọn họ ra tay! Thần Nhi nhất định đang gặp bất trắc gì đó."
Sắc mặt Tây Ninh Hầu ngưng trọng, im lặng một lát mới tiếp tục an ủi: "Không đâu, bọn nó là ca ca và tỷ tỷ của Thần Nhi."
Tuy không thích, nhưng Kiều Vũ Đình và Kiều Nguyệt vẫn là nhi tử và nữ nhi thân sinh của ông, thân là phụ thân, ông không cho rằng bọn họ sẽ hạ độc thủ với Thần Nhi chỉ mới vài tuổi.
"Ca ca và tỷ tỷ thì thế nào? Người nhà quan vì vinh hoa phú quý, ngay cả huynh đệ tỷ muội cùng mẹ cũng có thể tương tàn!" Năm đó chính bà còn tự tay bóp chết nữ nhi của mình! Nghĩ tới đây, Nhan thị đứng dậy, nói, "Thiếp muốn đi tìm Thần Nhi."
"Ta đi, ta nhất định sẽ đưa Thần Nhi của chúng ta trở về, nàng ngoan ngoãn ở lại ngủ một lát đi."
Nhan thị lắc đầu: "Thiếp muốn đích thân đi tìm, tìm trong phủ thôi cũng được."
Tây Ninh Hầu trầm mặc một lát, cuối cùng gật đầu đỡ bà ta ra ngoài.
Kiều Nhân thấy họ ra liền tiến lên, gọi: "Phụ thân, mẫu thân."
Tây Ninh Hầu phân phó mấy câu, mọi người lập tức cùng tới hồ sen trong hoa viên tìm kiếm.
Đèn đuốc chiếu sáng bốn phía, gió nhẹ thổi qua hồ sen mang theo mùi hương nhè nhẹ.
Người biết bơi nhanh chóng nhảy xuống.
Kiều Nhân và Tần ma ma dìu Nhan thị, Nhan thị cơ hồ đã đứng không vững, cả người đều dựa vào Tần ma ma, hai mắt nhìn chằm chằm hồ sen.
..........................
Người trong Tây Ninh Hầu phủ đang hoảng sợ thì Tuyên Bình Hầu phủ lại đèn đuốc sáng trưng, vô cùng náo nhiệt.
Ngoại viện còn vài vị khách ở lại uống rượu, con hát trên sân khấu vẫn ê ê a a xướng đến triền miên lâm li.
Sức khỏe Tuyên Bình Hầu không tốt, cho nên lấy trà thay rượu kính mời mọi người một lượt rồi về tân phòng. Lúc này, Kiều Nguyệt một thân hỉ phục đang dịu ngoan ngồi trên giường.
"Nguyệt Nhi." Tuyên Bình Hầu vừa vào phòng liền cao hứng gọi một tiếng, ánh mắt sáng rực nhìn nàng ta.
"Hầu gia." Kiều Nguyệt ngẩng đầu, mỉm cười gọi một tiếng rồi lại thẹn thùng cúi xuống.
Trái tim Tuyên Bình Hầu như bị ai mang đi, liền đi tới: "Nương tử mệt sao?"
Kiều Nguyệt mỉm cười lắc đầu.
Tuyên Bình Hầu cười cười, rồi tới tịnh phòng.
Tắm rửa xong, Tuyên Bình Hầu liền trở về. Kiều Nguyệt đứng dậy muốn nghênh đón ông ta, nhưng vừa cử động cả người liền lung lay, Cam Thảo bên cạnh vội duỗi tay đỡ nàng.
"Nguyệt Nhi!" Tuyên Bình Hầu vội đi tới.
Kiều Nguyệt dựa vào Cam Thảo, sắc mặt tái nhợt, thở hổn hển nói: "Hầu gia thứ lỗi, người thiếp có chút không thoải mái."
"Có phải mệt mỏi hay không? Có cần gọi thái y tới bắt mạch cho nàng không?" Tuyên Bình Hầu quan tâm hỏi.
"Bệnh cũ thôi, thiếp có mang theo thuốc thái y phối." Kiều Nguyệt lắc đầu, lại nói, "Thiếp sợ không có cách nào hầu hạ hầu gia, còn thỉnh hầu gia thứ tội."
"Thân thể nàng quan trọng, cố gắng nghỉ ngơi đi." Tuyên Bình Hầu dù sao cũng trải qua sự đời, đương nhiên cũng sẽ không vội vã động phủ.
Người đã gả tới đây rồi, ông ta còn gấp gáp làm gì?
"Tạ hầu gia săn sóc." Kiều Nguyệt cảm kích nói.
"Vậy nàng nghỉ ngơi đi, có chuyện gì cứ phân phó bọn họ." Tuyên Bình Hầu dặn dò một phen, sau đó rời khỏi tân phòng đi tìm thiếp thất.
Tuyên Bình Hầu vừa đi, Kiều Nguyệt cho tất cả lui xuống, chỉ để lại đại a đầu hồi môn Cam Thảo và Liên Kiều.
Kiều Nguyệt đứng lên, lúc này bộ dáng mệt mỏi đã không còn, chỉ chán ghét cởi y phục trên người xuống.
Cam Thảo duỗi tay nhận lấy y phục.
Liên Kiều nhanh nhẹn chải đầu cho nàng ta.
Sau đó hai người lại đổi chăn đệm rồi hầu hạ Kiều Nguyệt lên giường.
Kiều Nguyệt căng lớn hai mắt nhìn bọn họ, thấp giọng hỏi: "Tình hình bên kia thế nào?"
"Đã đưa người đi, họ nói sẽ tạm thời ở trong thành hai ngày, sau đó mới mang ra ngoài." Cam Thảo thấp giọng đáp.
"Ừ, chúng ta không cần tiếp tục tiếp xúc với bọn họ nữa, tránh cho cả người nhiễm mùi hôi tanh."
"Vâng, tiểu thư." Cam Thảo thấp giọng đáp.
"Được rồi, các ngươi cũng mệt mỏi cả ngày, lui xuống nghỉ ngơi đi." Kiều Nguyệt phân phó.
Cam Thảo và Liên Kiều liền hạ màn trướng xuống, sau đó hai người ra khỏi nội thất, ngủ ở bên ngoài.
Ánh đèn lúc này trở nên mông lung.
Kiều Nguyệt nhìn đồ án đỏ rực trên đỉnh màn, ánh mắt lộ ra ý cười âm trầm.
Đánh rắn phải đánh ngay đầu, Kiều Vũ Thần là mạng của Nhan thị, trừ bỏ Kiều Vũ Thần, Nhan thị coi như sẽ mất đi nửa cái mạng!
Bản thân cũng không cần lo lắng cho ca ca nữa.
Nhan thị, lần này ta sẽ khiến bà sống không bằng chết! Đời này bà đừng hòng gặp lại nhi tử của mình!
Kiều Nguyệt cao hứng nhếch mép cười, vừa nhắm mắt liền gặp mộng đẹp.
Nhưng Cam Thảo và Liên Kiều ở bên ngoài lại ngủ không được.
Nghĩ tới Tứ thiếu gia đáng yêu rơi vào miệng cọp, bọn họ thật sự không thể đi ngủ.
Sau này Tứ thiếu gia phải làm sao đây? Được người khác nhận nuôi? Hay là bị đánh cho tàn phế, sau đó ra đường xin ăn?
Liệu có vì da trắng môi hồng mà Tứ thiếu gia bị bán tới nam phong quán không? Hay là sẽ bị ai đó có tiền mua về làm luyến đồng?
Mặc kệ thế nào, kết quả đều vô cùng thê thảm.
Cam Thảo và Liên Kiều thật sự không đành lòng.
Nhưng các nàng là người của tiểu thư, nếu nhiều chuyện, vậy thì đừng nghĩ tới chuyện sống sót!
Cam Thảo thở dài một tiếng.
Liên Kiều thấp giọng: "Ngủ đi, cát nhân sẽ có thiên tướng phù hộ."
Cam Thảo chỉ "Ừ" một tiếng.
.....................
Hồ sen và những ao nhỏ khác không tìm được gì, Nhan thị thở dài nhẹ nhõm, nhưng đồng thời lòng lại nóng như lửa đốt: "Thần Nhi rốt cuộc đã đi đâu?"
Kiều Vũ Đình và Tây Ninh Hầu dẫn người mở rộng phạm vi tìm kiếm.
Còn Kiều Nhân cùng Nhan thị ở trong phòng chờ.
Chân trời đã bắt đầu le lói những tia nắng đầu tiên, Tây Ninh Hầu và Kiều Vũ Thần vẫn không tìm được người, trên dưới hầu phủ cơ hồ không có ai ngủ được.
Nhan thị như qua một đêm đã già đi mười tuổi, tiều tụy khóc lóc trong lòng Tây Ninh Hầu: "Hầu gia."
"Không sao, nhất định sẽ không sao." Tây Ninh Hầu nhẹ nhàng vỗ về an ủi, sau đó nhìn Kiều Vũ Đình và Kiều Nhân, "Con cầm danh thiếp của ta lập tức tới Thuận Thiên Phủ, còn con, về phòng nghỉ ngơi đi."
Kiều Vũ Đình và Kiều nhân đều mệt mỏi lui xuống.
Tây Ninh Hầu đỡ Nhan thị vào buồng trong: "Ngủ một lát đi, tới lúc tỉnh lại thì Thần Nhi đã quay về."
"Có phải bị mang khỏi thành rồi không?" Bước chân Nhan thị dừng lại.
"Không đâu." Tây Ninh Hầu chắc chắn, "Ta đã phái người qua các cửa thành."
"Hầu gia, nếu Thần Nhi xảy ra chuyện gì, thiếp thật sự không thể sống nổi."
"Không được nói bậy, Thần Nhi sẽ không sao." Tây Ninh Hầu nhíu mày.
"Hầu gia, có phải báo ứng hay không? Có phải trời cao trách phạt thiếp không?" Nhan thị nắm ống tay áo ông ta, tuyệt vọng nói, "Đều do thiếp làm bậy quá nhiều, có phải nha đầu kia và Diệp Thế Hiên chết không nhắm mắt nên về tìm chúng ta báo thù không?"
Tây Ninh Hầu quét mắt nhìn đám người Tần ma ma, phân phó: "Đi nấu canh an thần cho phu nhân."
"Vâng, hầu gia." Tần ma ma uốn gối nhận lệnh, sau đó liền dẫn người lui xuống.
Tây Ninh Hầu ôm Nhan thị vào lòng, dịu dàng nói: "Đừng suy nghĩ miên man nữa, Thần Nhi sẽ trở về, nàng hãy tin tưởng ta."