"Là thiếp, là thiếp làm bậy quá nhiều, thiếp không nên vọng tưởng nên duyên phu thê với hầu gia, không nên..." Nhan thị vươn tay, dường như có thể nhìn thấy máu tươi chói mắt, lẩm bẩm, "Là nghiệp của ta quá nặng, có gì cứ tới tìm ta, Thần Nhi còn nhỏ, lại ngoan ngoãn như thế... Hầu gia, nếu Thần Nhi có chuyện gì, thiếp cũng không muốn sống nữa..."
Hôm qua bận rộn một ngày, lại sốt ruột cả đêm không ngủ, giọng của Nhan thị cũng khàn khàn, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, tiều tụy bất kham, ánh mắt tuyệt vọng.
Tây Ninh Hầu duỗi tay đánh sau gáy Nhan thị một cái, bà ta liền ngất xỉu trong lòng, ông liền ôm bà ta vào buồng trong, đặt lên giường.
Tây Ninh Hầu ngồi ngay mép giường, duỗi tay vuốt ve gương mặt của Nhan thị, nhu hòa nói: "Ta nhất định sẽ đưa nhi tử của chúng ta trở về."
Tần ma ma đem chén canh an thần còn nóng vào phòng, nhìn tình cảnh này, hốc mắt liền ửng đỏ.
Tây Ninh Hầu đứng lên, thấp giọng: "Chiếu cố phu nhân cho tốt, bên cạnh phu nhân không thể thiếu bà."
Nếu nhi tử vẫn không tìm được, nàng ấy sẽ chịu không nổi.
"Vâng." Tần ma ma đáp.
"Nếu phu nhân tỉnh lại thì cứ nói ta đang đi tìm Thần Nhi, kêu nàng ấy yên tâm, ta nhất định sẽ đưa Thần Nhi trở về." Tây Ninh Hầu dặn dò một câu rồi ra khỏi phòng.
Vừa tới cửa, ông lại gặp Kiều lão phu nhân được ma ma dìu tới đây. Ông vội kêu bà ấy tới phòng bên nói chuyện.
"Sao Thần Nhi vẫn chưa có tin tức? Thê tử con đâu?" Kiều lão phu nhân sốt ruột hỏi. Tối qua lo lắng cho tôn tử, nửa đêm với đi vào giấc, ngay khi tỉnh lại nghe tin còn chưa tìm được người liền vội vã tới đây.
"Vẫn chưa tìm được." Tây Ninh Hầu lắc đầu, "Nàng ấy cảm đêm không ngủ, hiện tại vừa mới chợp mắt."
"Con có phải cũng có đêm không ngủ không? Có mệt hay không?" Kiều lão phu nhân đương nhiên nhìn ra chuyện ông ấy đánh Nhan thị hôn mê, có điều nhìn nhi tử mệt mỏi, bà cũng vô cùng đau lòng.
"Đã để mẫu thân lo lắng, nhi tử không sao." Tây Ninh Hầu uống một ngụm trà rồi đứng dậy, "Con dẫn người tới nơi khác tìm xem sao."
"Nếu có thời gian thì nghỉ ngơi chút đi." Kiều lão phu nhân dặn dò một tiếng, lại hỏi, "Đã báo quan chưa?"
Trong phủ không thấy người, tôn tử rất có thể đã ra khỏi phủ, cũng có thể bị ai đó bắt đi. Kinh thành to như vậy, chắc hẳn phải cần quan phủ hỗ trợ tìm kiếm.
"Con đã kêu Đình Nhi lấy danh thiếp đi tới Thuận Thiên Phủ." Tây Ninh Hầu quay đầu trả lời rồi nâng bước rời khỏi.
"Mong Bồ Tát phù hộ sớm tìm được Thần Nhi." Kiều lão phu nhân chắp tay trước ngực, cầu nguyện.
"Tứ thiếu gia nhất định sẽ không sao." Vu ma ma an ủi.
Kiều lão phu nhân gật đầu rồi cùng Vu ma ma vào nội thất, thấy Nhan thị sắc mặt trắng bệch nằm trên giường, bà ta dặn dò Tần ma ma mấy câu, sau đó lại ra ngoài.
Tâm trạng Tây Ninh Hầu không tốt, toàn bộ người trong phủ đều hết sức cẩn thận.
Một canh giờ sau, lúc Tần ma ma đốt thêm hương an thần, Nhan thị mơ màng tỉnh dậy, hỏi: "Thần Nhi đâu? Tìm đây Thần Nhi chưa?"
Tần ma ma lắc đầu: "Phu nhân đừng lo lắng, hầu gia và Đại thiếu gia đã ra ngoài tìm, còn có quan binh của Thuận Thiên Phủ hỗ trợ, Tứ thiếu gia rất nhanh sẽ trở về." Nói xong, bà phân phó người mang cháo lên, dùng muỗng bạc đưa tới bên miệng Nhan thị, "Phu nhân, người ăn chút gì đi, bằng không Tứ thiếu gia trở về thấy người như vậy sẽ rất thương tâm."
Nhan thị gạt qua: "Ta nào nuốt nổi? Nghĩ tới Thần Nhi đang ở ngoài chịu khổ, lòng ta đau như dao cắt."
"Phu nhân, Tứ thiếu gia thông minh như vậy, lại còn ngoan ngoãn hiểu chuyện, ai thấy đều yêu thương ngài ấy còn không kịp, sẽ không để ngài ấy chịu ủy khuất đâu." Tần ma ma khuyên, "Tốt xấu gì người cũng ăn chút đi, người không ăn không uống, thân thể làm sao chịu nổi. Tứ thiếu gia trở về, người lại ngã xuống, ngài ấy không phải sẽ áy náy thương tâm sao?"
Nghĩ tới nhi tử, Nhan thị mới há mồm ăn vài miếng, rồi lắc đầu: "Khách khứa hôm qua tới phủ đã hỏi thăm hết chưa?"
Tần ma ma gật đầu: "Đều hỏi cả rồi."
Cho nên Thần Nhi không phải theo khách khứa xuất phủ. Nước mắt Nhan thị lại lần nữa rơi xuống.
"Phu nhân, người nói xem có phải Tứ thiếu gia đi tìm Ngũ cô nương không?" Tần ma ma đưa bát cháo cho nha đầu bên cạnh, đột nhiên hỏi.
Nhớ tới chuyện nhi tử thường xuyên nhắc tới tỷ tỷ, hai mắt Nhan thị sáng ngời, nhưng ngay lập tức lắc đầu phủ nhận: "Hài tử Dung Hoa kia không thể lỗ mãng không biết nặng nhẹ như vậy, nếu Thần Nhi đi tìm nàng, nàng chắc chắn sẽ phái người tới báo, hơn nữa tối qua đã đưa nó trở về."
Tuy không phải nữ nhi thân sinh, nhưng dù sao cũng dưỡng dục Dung Hoa mấy năm, tuy mười mấy năm xa cách, nhưng điểm này bà vẫn đoán ra được.
"Nếu Tứ thiếu gia tự mình đi tìm nàng ấy nhưng không tìm được thì sao?" Tần ma ma suy đoán.
Nhan thị vội nói: "Bà phân phó vài người tìm trên đường xem."
Hai phủ cách nhau thời gian ngồi xe ngựa một canh giờ, nhi tử còn nhỏ, lại không biết đường, nói không chừng đã đi lạc.
"Vâng, phu nhân, nô tỳ đi phân phó người tìm ngay." Tần ma ma đáp, sau đó xoay người nói với Vân Nhi, "Ngươi chiếu cố phu nhân cẩn thận."
"Bà kêu người điều tra hạ nhân trong viện Nhị tiểu thư, xem hôm qua bọn họ có động tĩnh gì không?" Nhan thị lại lạnh giọng phân phó.
Tần ma ma gật đầu rồi ra ngoài sắp xếp.
..............................
Quan binh Thuận Thiên Phủ đều xuất động, cửa thành cũng tăng thêm thủ vệ, xe ngựa ra vào đều bị kiểm tra nghiêm khắc.
Không đến nửa ngày, toàn bộ kinh thành đều biết chuyện tiểu nhi tử của Tây Ninh Hầu mất tích.
Nhất thời mọi người đều sôi nổi nghị luận, nói đứa nhỏ này chắc chắn đã bị bắt cóc.
Diệp lão phu nhân nghe tin xong liền cao hứng tới cười ha ha: "Đáng đời, tiện nhân!" Những tức giận vì Nhan thị tích tụ trong mấy năm nay thoáng chốc đã tiêu tan không ít.
Lý ma ma lại thở dài: "Hài tử kia thật đáng thương, mới có vài tuổi đã..."
Diệp lão phu nhân ngưng cười, cảm thán: "Hài tử kia ta cũng từng gặp qua, đúng là thông minh lanh lợi khiến người ta yêu thích."
"Đúng vậy, chỉ tiếc là lại có người mẹ táng tận thiên lương." Lý ma ma nói.
Đám bắt cóc kia, có chuyện gì mà không dám làm?
Bọn chúng chỉ thích bắt những tiểu cô nương và tiểu công tử nhà giàu, cho nên mỗi năm, kinh thành đều có vài vụ tương tự, ai rơi vào tay chúng thì đều không tìm về được.
Tuy oán hận Nhan thị, nhưng Diệp lão phu nhân cũng thương cảm với Kiều Vũ Thần, thanh âm hòa hoãn xuống: "Hài tử kia thật đáng thương, kiếp này đầu thai vào bụng của Nhan thị thì phải thay ả ta chịu báo ứng!"
.............................
Không khí Thành Quốc Công phủ cũng âm trầm.
Lâm Luật đã trở về, mệt mỏi nằm trên giường uống thuốc hai ngày mới có chuyển biến tốt, người cũng gầy đi, ánh mắt vẫn còn chút mơ hồ.
Lâm phu nhân vốn vì sự cố từ mấy cửa hàng kia đã vội sức đầu mẻ trán, hôm trước nhi tử còn thoi thóp trở về, bà ta đành gác mọi chuyện qua một bên, lo cho nhi tử trước. Hiện tại thấy hắn đã khá hơn, bà mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới có tâm trí gọi Viễn Thuận tới hỏi chuyện.
Viễn Thuận sợ hãi quỳ dưới đất, ngoại trừ chuyện cái tát hôm đó, những chuyện khác hắn đều kể lại tỉ mỉ rõ ràng cho Lâm phu nhân nghe.
"Ngươi nói Luật Nhi sau khi gặp Ngũ cô nương thì buổi tối ngã bệnh?" Lâm phu nhân nhíu mày, nhanh chóng tìm được trọng điểm.
Nhi tử mới đi có mấy ngày, hơn nữa trước đó còn êm đẹp không sao, vừa gặp nha đầu kia liền ngã bệnh. Có chuyện chuyện trùng hợp vậy sao?
Thái y nói thời tiết nóng bức, dạ dày nhi tử không khỏe, nhưng bà vẫn cảm thấy nha đầu Diệp gia kia đã động tay động chân gì đó.
"Mẫu thân." Lâm Luật ngồi trên giường gọi một tiếng, "Chuyện không liên quan tới Ngũ cô nương, là tự con không cẩn thận nên mới sinh bệnh."
"Con đã chịu khổ như vậy, còn giúp nàng ta nói chuyện?" Lâm phu nhân cắn răng, "Chắc chắn là nha đầu kia đã làm gì đó, bằng không sao con có thể đột nhiên đau bụng như vậy?"
"Thật sự không liên quan tới nàng." Lâm Luật sốt ruột.
Mấy ngày nay, dung nhan mỹ lệ, bóng dáng của nàng dưới hoàng hôn thỉnh thoảng cứ xuất hiện trong tâm trí hắn, hắn không muốn vì chuyện lần này mà để mẫu thân hiểu lầm nàng.
Lâm phu nhân nhíu mày nhìn Lâm Luật, hỏi: "Có phải Cẩm Tú sơn trang kia không được sạch sẽ không?"
"Người bên cạnh đều không sao." Viễn Thuật trả lời.
Nếu không sạch sẽ, vậy người xảy ra chuyện không chỉ có mình nhi tử. Nghĩ tới chủ nhân cao thâm khó đoán phía sau, ngày khai trương còn mời được Kính Huệ công chúa... Lâm phu nhân trầm tư một lát, mới nói: "Không thể bỏ qua như vậy, lát nữa ta sẽ phái người đi hỏi thăm."
Lâm Luật như đang suy tư.
Hắn hoài nghi người ra tay là Lục hoàng tử.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không có khả năng, Phương Húc vì một câu mắng Chiêu Vương là quỷ đoản mệnh mà mất đi nửa cái mạng, Lục hoàng tử sẽ vì người biểu cữu cữu trên danh nghĩa này mà thủ hạ lưu tình sao?
Tuyệt đối không có khả năng.
Không phải Lục hoàng tử, vậy bản thân thật sự bị bệnh?
"Sao vậy?" Lâm phu nhân thấy hắn trầm tư, liền hỏi.
"Không có gì." Lâm Luật lắc đầu, nhanh chóng đè ép nghi hoặc trong lòng xuống.
..........................
Vì quan phủ kiểm tra, nên kinh thành trở nên có chút hoảng loạn.
Cẩm Tú sơn trang vẫn trời trong nắng ấm.
Sáng sớm, ba người Dung Hoa phân phó nha đầu chuẩn bị đồ ăn, sau đó đi thay y phục gọn gàng, cùng nhau leo lên núi Phượng Minh.
Hôm trước vừa có mưa, tuy hiện tại nắng gắt nhưng không khí vẫn mát mẻ, bên đường lại có cây xanh, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng chim hót.
Ba người cũng không gấp, cho nên cứ từ từ leo lên, vừa đi vừa nghĩ, mãi tới giờ ngọ mới tới được đỉnh núi.
Đưa mắt nhìn xuống, tắm mình dưới ánh mặt trời là đồng ruộng xanh bao la, thôn trang, bên dưới chân núi còn có con suối nhỏ chảy róc rách.
Các nàng cứ như thế hòa mình vào bức họa của thiên nhiên, ăn uống vui đùa thỏa thích rồi mới dẫn theo nha đầu xuống núi.
"A." Tới chân núi, thời điểm sắp về Cẩm Tú sơn trang, Dung Hoa đột nhiên dừng bước, đưa mắt nhìn về phía cách đó không xa.
"Sao vậy?" Từ Lưu Quang và Đổng Ngọc Lan cùng dừng bước, nhìn nàng.
"Đồ tốt." Dung Hoa duỗi tay chỉ mấy trái nho dại ở gần đấy, dưới ánh hoàng hôn chúng như những viên phỉ thúy màu xanh lục lấp lánh.
"Quả dại kia sao?" Đổng Ngọc Lan nghi hoặc theo hướng tay của nàng mà nhìn.
"Ừ." Dung Hoa gật đầu, cười nói, "Trước cứ giữ bí mật đã, nếu thành công, ta sẽ cho các tỷ một bất ngờ."
Đại Chu có rượu nho nhưng lại không dễ uống, nguyên nhân là vì nguyên liệu không đảm bảo chất lượng. Mà những trái nho dại này, nhìn bề ngoài rất hợp để ngâm rượu.
Hợp hay không, còn phải làm thử mới biết.
Về
Cẩm Tú sơn trang, Dung Hoa kêu Đổng Ngọc Lan và Từ Lưu Quang về phòng trước, còn mình đi tìm Cao quản sự, nói cho hắn biết vị trí của nho dại, rồi phân phó: "Ngươi phái người đi xử lý nho dại kia, đến lúc chín thì hái vào sáng sớm, sau đó lập tức phái người đưa cho ta."
Sắp xếp xong, nàng liền trở về phòng, tắm gội một phen thì cũng tới lúc lên đèn.
Ba người đều mệt mỏi, cho nên dùng cơm xong liền ở ngoài sân chơi.
Nghĩ nghĩ, Túy Đồng vẫn quyết định nói ra chuyện Kiều Vũ Thần mất tích: "Tiểu thư, Tứ thiếu gia của Tây Ninh Hầu phủ mất tích."
Sắc mặt Dung Hoa trắng bệch, nhớ tới đứa nhỏ Kiều Vũ Thần đáng yêu gọi mình là tỷ tỷ, nàng không khỏi lo lắng, hỏi: "Sao lại như vậy? Nó là thiếu gia của Tây Ninh Hầu phủ, bên cạnh chắc chắn có người đi theo, sao lại mất tích?"
"Là mất tích vào hôm qua, thời điểm đại hôn của Kiều Nhị tiểu thư." Túy Đồng trả lời, "Thuận Thiên Phủ đã lùng sục từng nhà nhưng không thu được kết quả."
Dung Hoa nhíu mày.
Tuy chỉ mới gặp Kiều Vũ Thần mấy lần, nhưng trong ấn tượng của nàng, nó là hài tử ngoan ngoãn hiểu chuyện, chắc chắn sẽ không chạy loạn.
Mà bên cạnh còn có nha đầu bà tử hầu hạ.
Vậy...
Nhất định đã xảy ra chuyện!
Nhưng ai lại ác độc xuống tay với hài tử như vậy chứ?
Đối thủ trên quan trường của Tây Ninh Hầu?
Trước mắt Dung Hoa hiện lên gương mặt như họa, thân hình mảnh mai không nhiễm khói lửa phàm tục của Kiều Nguyệt.
Còn cả Kiều Vũ Đình!
Huynh muội bọn họ hận Nhan thị, rất có khả năng xuống tay với Kiều Vũ Thần. Hơn nữa, bọn họ hoàn toàn có năng lực đưa Kiều Vũ Thần ra khỏi hầu phủ.
Nhưng bọn họ là huynh muội, Thần Nhi lại nhỏ như vậy!
Đổng Ngọc Lan và Từ Lưu Quang đều lo lắng nhìn nàng.
Đổng Ngọc Lan lên tiếng: "Dung Hoa muội muội, ngày mai chúng ta về đi."
Từ Lưu Quang cũng gật đầu: "Ừ, ngày mai về đi."
Dung Hoa hoàn hồn, lắc đầu: "Ta trở về cũng không làm được gì, cứ giữ nguyên kế hoạch ban đầu đi." Nàng cũng không phải người của Tây Ninh Hầu phủ, hơn nữa Nhan thị lại chán ghét mình như vậy.
Có điều, nàng không thể giúp, nhưng Chu Hành thì có thể!
Dung Hoa đứng lên: "Ta về phòng một chút."
Nói xong, nàng lập tức về phòng, phân phó Túy Đồng đưa thư về thành. Dù sao bản thân vẫn lo lắng cho hài tử kia, mặt khác, Nhan thị từng dưỡng dục nàng mấy năm, lần này coi như trả ơn cho bà ta!
............................
Đảo mắt đã tới ngày thứ ba, Kiều Nguyệt về nhà, Tây Ninh Hầu phủ lại bị một mảnh bi thương bao trùm, Kiều Vũ Thần vẫn chưa tìm được.
Quan binh Thuận Thiên Phủ và người Tây Ninh Hầu phủ cơ hồ đã lục tung kinh thành nhưng vẫn không tìm được tung tích của hài tử.
Nhan thị không ăn không uống, lấy nước mắt rửa mặt.
Ngày nào Kiều lão phu nhân cũng khóc.
Kiều Nguyệt vừa vào phòng liền bật khóc: "Tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân, sự tình rốt cuộc xảy ra thế nào? Vẫn chưa tìm được Thần Nhi sao? Nữ nhi vừa nghe tin, hận không thể lập tức trở về, mấy ngày nay lòng con nóng như lửa đốt."
"Nguyệt Nhi, không biết là kẻ đáng chết nào đã bắt cóc Thần Nhi rồi." Kiều lão phu nhân nắm tay Kiều Nguyệt, nức nở.
"Nhạc phụ, đã tìm kiếm trong thành hết chưa? Ngoài thành thì sao?" Tuyên Bình Hầu cũng lo lắng hỏi.
Tây Ninh Hầu lắc đầu, mấy ngày nay mệt nhọc khiến ông ta già đi không ít, khuyên lão phu nhân một câu rồi dẫn Tuyên Bình Hầu và Kiều Vũ Đình ra ngoại viện nói chuyện.
Lúc có mặt Tuyên Bình Hầu, Nhan thị cố gắng nén chặt hận ý trong lòng, bọn họ vừa đi, bà ta liền nhảy dựng lên mắng: "Có phải ngươi không? Tiện nhân Kiều Nguyệt này! Đó là đệ đệ của ngươi, nó mới có sáu tuổi, ngươi cũng có thể hạ thủ sao?"
"Mẫu thân..." Kiều Nguyệt hoảng sợ trốn trong lòng Kiều lão phu nhân, bày ra vẻ mặt vô tội, nói, "Tứ đệ xảy ra chuyện, nữ nhi cũng rất thương tâm, mẫu thân sao có thể nói nữ nhi như thế? Người hoài nghi nữ nhi sao?"
"Ngươi nói bậy gì đó? Thần Nhi mất tích liên quan gì tới Nguyệt Nhi? Hôm nay nó về nhà, hiện tại nó là cô nãi nãi của Kiều gia, là khách của Kiều gia!" Kiều lão phu nhân quát, "Ngươi ngậm máu phun người như thế, để cô gia nghe được thì hắn nghĩ nhà ta thế nào hả?"
"Kiều Nguyệt, là ngươi, nhất định là ngươi!" Nhan thị trừng mắt nhìn Kiều Nguyệt, "Có gì cứ nhắm thẳng vào ta, Thần Nhi là đệ đệ của ngươi, mấy năm nay, nó kính trọng như vậy... Nó mới có sáu tuổi, ngươi sao có thể nhẫn tâm hạ thủ như vậy?"
Ánh mắt của Nhan thị hận không thể bóp chết Kiều Nguyệt ngay lập tức.
Kiều Nguyệt ôm lấy Kiều lão phu nhân, anh anh khóc lớn.
"Câm miệng!" Kiều lão phu nhân quát.
"Kiều Nguyệt, nha đầu tâm địa rắn rết nhà ngươi, ngươi mau nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi giấu Thần Nhi ở chỗ nào?" Nhan thị phớt lờ Kiều lão phu nhân, lập tức nhào về phía Kiều Nguyệt, "Cầu xin ngươi, ngươi trả Thần Nhi lại cho ta, ngươi nói cho ta biết, Thần Nhi ở đâu, ta không trách ngươi nữa."
"Tổ mẫu... Mẫu thân có phải bị điên rồi không?" Kiều Nguyệt bày ra bộ dáng run lẩy bẩy.
"Các ngươi còn không mau giữ phu nhân lại." Kiều lão phu nhân quét mắt nhìn hạ nhân trong phòng, gầm lên.
Đám người Vu ma ma vội đi tới.
"Buông ta ra! Nha đầu tâm địa ngoan độc nhà ngươi..."
"Đưa phu nhân về phòng." Kiều lão phu nhân phân phó người đưa Nhan thị về phòng, sau đó lại an ủi Kiều Nguyệt, "Mẫu thân con vì lo lắng nên mới nói chuyện không biết lựa lời."
"Cháu gái biết." Kiều Nguyệt cúi đầu, khóe miệng khẽ cong lên.
"Nói tổ mẫu nghe, cháu ở hầu phủ có tốt không? Hầu gia đối xử với cháu được không?" Kiều lão phu nhân quan tâm hỏi thăm Kiều Nguyệt.
Kiều Nguyệt e lệ cúi đầu, thấp giọng "Có" một tiếng.
"Vậy tổ mẫu cũng yên tâm rồi." Đây là lần đầu tiên trong mấy ngày này Kiều lão phu nhân nở nụ cười.
.....................
Lúc này, ba người Dung Hoa đang dùng cơm trưa, sau đó thu dọn đồ đạc về thành.
Đi được nửa đường, phía trước có một chiếc xe ngựa giản dị đi tới.
Dung Hoa dựa vào đệm phía sau, hỏi: "Có tin tức của Kiều Vũ Thần chưa? Bên phía Vương gia cũng không có tin gì sao?"
Túy Đồng lắc đầu: "Vẫn chưa có, có điều Vương gia đã tìm ra chỗ của vài tên bắt cóc, nếu Tứ thiếu gia thật sự nằm trong tay bọn họ thì rất nhanh sẽ có tin."
Dung Hoa im lặng.
Nếu rơi vào tay bọn bắt cóc thì còn tìm được.
Chỉ sợ Kiều Nguyệt phái sát thủ, như vậy Kiều Vũ Thần nói không chừng đã gặp bất trắc.
"A!" Một tiếng la từ xe ngựa vừa đi ngang truyền tới.
Giọng nói này... Dung Hoa sửng sốt, lập tức ngồi thẳng người: "Túy Đồng, Lưu Tô, ngăn xe ngựa vừa rồi lại."
Túy Đồng và Lưu Tô nhìn nhau, nhanh chóng xốc màn xe lên, nhấc mũi chân mượn lực trên xe ngựa đuổi qua kia.
Xa phu cũng cho xe ngựa dừng lại.
Từ Lưu Quang và Đổng Ngọc Lan ngồi trên xe ngựa phía trước nghe động tĩnh cũng cho xe ngựa dừng lại, phái nha đầu lại hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Dung Hoa nhìn trời, sau đó mới nói với hai nha đầu của Đổng Ngọc Lan và Từ Lưu Quang: "Trời không còn sớm nữa, các ngươi quay về nói với tiểu thư của mình, kêu bọn họ cứ đi trước đi, ta xử lý xong việc liền trở về thành, không cần lo lắng.
Hai nha đầu lập tức trở về bẩm báo, Đổng Ngọc Lan và Từ Lưu Quang không hẹn mà cùng xuống xe ngựa đi tới, hỏi Dung Hoa: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Tiếng kêu vừa rồi hình như là của Kiều Vũ Thần, ta không yên tâm." Dung Hoa giải thích, lại nói, "Trời cũng không còn sớm, hai tỷ về trước đi, bằng không cửa thành sẽ đóng. Ta không sao, nếu không kịp trở về, ta cùng lắm quay về Cẩm Tú sơn trang, có Túy Đồng và Lưu Tô bên cạnh, hai tỷ không cần lo lắng."
Từ Lưu Quang và Đổng Ngọc Lan lắc đầu: "Sao có thể bỏ muội một mình ở lại, chúng ta đi cùng muội.
Đổng Ngọc Lan bổ sung một câu: "Nếu về không kịp, lát nữa nhờ người truyền tin là được." Tướng sĩ thủ thành không mở cửa, nhưng truyền tin, chút mặt mũi này bọn họ vẫn sẽ cho.
Dung Hoa gật đầu cảm tạ một tiếng.
Rất nhanh Lưu Tô và Túy Đồng đã cướp xe ngựa chạy về.
Lưu Tô đánh xe cho xe ngựa dừng lại, nhảy xuống.
Túy Đồng vứt hai người xuống đất, sau đó xốc màn xe lên, sắc mặt ngưng trọng nhìn Dung Hoa: "Tiểu thư, là Tứ thiếu gia."
Dung Hoa đưa mắt nhìn, hốc mắt lập tức ửng đỏ.
Đổng Ngọc Lan và Từ Lưu Quang cũng hít một ngụm khí lạnh.