Tống Thần Ngữ cúi đầu dựa gần Dung Diệc Sâm ra khỏi Cục Dân Chính.
Đứng ở ven đường, Tống Thần Ngữ che lại vết thương trên cổ, không rên một tiếng.
Giang Chỉ đưa khăn giấy ướt qua, Dung Diệc Sâm tiếp nhận đẩy tay cô ra giúp cô lau đi miệng vết thương đang rỉ máu.
Tống Thần Ngữ đau đến khuôn mặt nhỏ đều nhăn lại: "Hay là để tôi tự làm đi."
Vừa nhìn là biết Dung Diệc Sâm chưa từng làm chuyện này cho người khác, xuống tay thật không biết nặng nhẹ, lại cho hắn giúp cô xử lý miệng vết thương cô thể nào cũng sẽ đau đến chết.
"Đừng lộn xộn." Hắn cúi đầu nhìn cô, "Vừa mới, như thế nào không biết đánh lại? Trước kia tôi dạy cô muốn báo thù phải làm thế nào, đã quên?"
Tống Thần Ngữ có chút ủy khuất: "Tóm lại tôi không thể ở Cục Dân Chính cùng Lâm Vãn Như vung tay đánh nhau? Cô ta là tức đến điên rồi, nhưng tôi không điên."
"Đánh lại thì như thế nào? Đánh thắng, về sau nàng ta sẽ kiêng kị cô. Đánh thua.."
"Đánh thua, tôi liền thành trò cười," Tống Thần Ngữ nói, "Còn nhân tiện ném đi mặt mũi của anh."
"Có tôi ở đây, cô sẽ không thua." Dung Diệc Sâm thu hồi tay, đem khăn giấy ướt ném vào thùng rác, "Nữ nhân của tôi không thể thua."
"Anh có phải hay không muốn nhìn tôi cùng Lâm Vãn Như đánh nhau.."
Dung Diệc Sâm sửng sốt, một tay cắm trong túi quần: "Tôi ở đây thì cô phải tự tin. Cô bây giờ là vợ của tôi, tôi lựa chọn nữ nhân việc gì phải so với người khác, đã hiểu chưa?"
Tống Thần Ngữ sửng sốt nhìn hắn thâm thúy, trong lúc nhất thời tim đập nhanh hơn mấy nhịp.
Cô là con nuôi Tống gia xuất thân hèn mọn, lại bởi vì Lâm Phàm qua đời bị mọi người chụp cái mũ khắc phu.
Hôm nay, lần đầu tiên có người nói với cô, cô rất tốt so người khác đều tốt.
Tống Thần Ngữ đang nghĩ ngợi, Dung Diệc Sâm bỗng nhiên vươn tay về phía cô: "Lấy lại đây."
"A? Lấy cái gì?"
"Giấy hôn thú."
Tống Thần Ngữ theo bản năng che túi lại: "Anh muốn làm gì?"
Dung Diệc Sâm lười đến nói thêm nữa trực tiếp mở túi cô, dễ như trở bàn tay đem giấy hôn thú cầm trong tay.
Tống Thần Ngữ lập tức