Giang Chỉ chạy nhanh tiếp được: "Dung tiên sinh, tôi sẽ bảo quản tốt."
Hắn lại như vậy ném loạn giấy hôn thú!
Tống Thần Ngữ tức giận đến không nhẹ, lập tức hướng Giang Chỉ chạy tới, muốn cướp trở về.
Nếu cô không lấy được từ Dung Diệc Sâm chả nhẽ Giang Chỉ cô không lấy được sao!
Cô không tin.
Giang Chỉ nhìn thấy cô một bộ dáng nhào tới, vội vàng xoay người liền chạy: "Thái thái, Dung thái thái, ngài đừng làm khó tôi mà.."
Tống Thần Ngữ còn chưa chạy được hai bước, cả người bỗng nhiên bị xách lên.
Dung Diệc Sâm một tay xách theo cổ áo cô, một tay khom lưng kéo cửa xe ra, trực tiếp đem cô ném vào.
Cô còn chưa kịp phản ứng, cửa xe đã "Phanh" một tiếng đóng lại.
Cửa sổ xe hạ xuống một chút khe hở, giọng nói Dung Diệc Sâm vang lại bên tai: "Chuẩn bị tốt một chút, Tống Thần Ngữ, buổi tối tôi sẽ đến tìm cô."
Tống Thần Ngữ không ngừng lau phủi cửa sổ xe, Dung Diệc Sâm làm như không thấy, xoay người nói với Giang Chỉ: "Đưa cô ấy về nhà."
"Vâng, Dung tiên sinh."
Nhìn xa xa qua cửa sổ, Dung Diệc Sâm khóe môi hơi hơi gợi lên một tia ý cười, lại rất nhanh trở lại trạng thái bình thường.
Hắn có thêm một người vợ xem ra về sau nhất định sẽ không nhàm chán.
Trên đường, Tống Thần Ngữ ý đồ từ chỗ Giang Chỉ hỏi sẽ tới đâu, rốt cuộc hắn là trợ lý của Dung Diệc Sâm, có đánh chết cũng không chịu nói ra một tí nào.
Xe đi đến biệt thự Tống gia thì dừng lại, Giang Chỉ nói: "Thiếu phu nhân tới rồi. Buổi tối, Dung tiên sinh sẽ đến gặp ngài."
Tống Thần Ngữ chỉ lo tra hỏi Giang Chỉ không chú ý bên ngoài, lúc này mới phát hiện, Giang Chỉ đem cô đưa đến Tống gia.
Chính là, cô vốn dĩ là con nuôi của Tống gia.
*
Tập đoàn Dung Thị.
Một chiếc Maserati chậm rãi dừng lại, lập tức có người tiến lên, khom lưng kéo ra cửa xe, cung kính khom người: "Dung tổng, buổi sáng tốt lành."
Dung Diệc Sâm chân dài bước xuống xe, một tay cắm ở trong túi,