"Con cũng đừng trách mẹ.
Có trách thì nên trách con chọn sai vợ."
Bà Vũ bình thản bổ sung thêm.
Lần này về đây, bà muốn làm rõ với vợ chồng Bạch Khởi Song vấn đề tế nhị này.
Tuổi tác ông bà đã cao, gia tộc Hàn gia lại có danh tiếng đáng gờm trong giới làm ăn, nếu cưới phải dâu con không biết sinh con, vậy thì quá mức nhục nhã.
Chai rượu trên tay Hàn Khang Dụ trở nên sóng sánh lâu hơn.
Anh nhíu chặt lông mày, phì cười thành tiếng: "Mẹ à, Khởi Song còn trẻ, bây giờ đang trong giai đoạn tập làm một người vợ tốt.
Con cũng chưa có ý định sinh con nên cha mẹ hiểu…"
Anh chưa nói hết câu, bà Vũ đã bực bội gạt ngang: "Mẹ sẽ trao đổi trực tiếp với Khởi Song."
Tút… tút…
Điện thoại lập tức bị cúp máy.
Hàn Khang Dụ dở khóc dở cười, lắc đầu chán nản, tiếp tục uống quá nửa chai rượu.
Sực nhớ ra những lời bà Vũ nói, Hàn Khang Dụ vội vàng đảo mắt nhìn lên trên phòng, sau đó đứng bật dậy.
Bạch Khởi Song cắn chặt môi, tâm trạng lúc này hết sức nặng nề.
Đầu dây bên kia, tiếng mắng nhiếc, trì triết của bà Vũ vang lên ngày một lớn: "Có phải cô không chịu đẻ con đúng không? Thế thì hãy ly hôn giải thoát cho con trai tôi đi.
Đường đường là con dâu nhà họ Hàn, vậy mà chỉ có việc ăn rồi sinh con mà cũng không biết.
Đàn bà vô dụng!"
Bạch Khởi Song uất ức tới nghẹn họng, cứng rắn đáp trả: "Thưa mẹ, con và anh Dụ đã quyết định ly hôn.
Lẽ ra chúng con sẽ phải thưa chuyện sớm với cha mẹ, nhưng muốn chờ thời điểm thích hợp hơn."
"Ô, vậy thì may quá.
Song Song à, sao con không nói ra sớm hơn.
Cảm ơn con nhiều nhé!"
Giọng điệu của bà Vũ tỏ rõ thái độ mừng rỡ ra mặt.
Bà ta vội vàng cúp máy, không để cho Bạch Khởi Song có cơ hội nói thêm bất cứ điều gì khác nữa.
Chờ sau khi Bạch Khởi Song kịp hoàn hồn, toàn bộ não bộ của cô dường như đã bị ai đó rút cạn sạch.
"Khởi Song!"
Hàn Khang Dụ hấp tấp đi vào, gãi đầu gọi.
"Cho tôi mượn điện thoại một chút!"
Bạch Khởi Song cúi thấp đầu, nở nụ cười nhạt, nói: "Anh không cần phải giấu diếm gì cả.
Tôi đã biết toàn bộ sự việc rồi."
Hai người mắt đối mắt nhìn nhau câm lặng.
Cuối cùng, Bạch Khởi Song khẽ thở dài, buông ra một tiếng nhàn nhạt đáp: "Chúng ta cùng nhau làm thế này: tuyên bố ly hôn công khai đi.
Anh nghĩ, sự việc tráo đổi chú rể sẽ được che đậy mãi ư? Dù chúng ta không công khai, mọi người vẫn sẽ nghi hoặc mà thôi."
Hàn Khang Dụ nheo mắt nhìn cô, cong môi nói thẳng: "Ừ! Mọi chuyện nghe cô hết."
Rầm!
Cửa phòng bị lực đóng thật mạnh lại.
Hàn Khang Dụ đi xuống dưới lầu, tâm trạng quả thật không vui một chút nào cả.
Từ phía ngoài cổng, hai chiếc siêu xe đời mới nhẹ nhàng lướt gọn vào bên trong.
Bước xuống đầu tiên là một thanh niên vẻ ngoài bảnh bao, tuấn tú, đeo mắt kính gọng đen hết mực thư sinh.
Anh ta vừa đi vừa hếch mặt nhìn Hàn Khang Dụ, đưa tay phẩy phẩy tà áo vest hàng hiệu.
Người đi xe sau là một người đàn bà tuổi ngoài năm mươi, làn da hồng hào, căng bóng không lộ rõ dấu vết tuổi tác.
Hàn Khang Dụ nắm thật chặt hai lòng bàn tay, cơ thể vạm vỡ khẽ run.
Anh sải những bước nặng nề về phía hai người khách trước mặt, lạnh lùng đứng chắn ngang ngoài cửa:"Hai người tới đây làm gì?"
Bị anh chặn cứng, người thiếu niên càng thêm ghét bỏ.
Anh ta hắng giọng, nhếch mọi cười khẩy: "Mẹ con tôi tới đây để thắp cho ông nội một nén nhang thỏa lòng mong nhớ.
Sao, cậu định ngăn cản?"
Hàn Khang Dụ cũng không vừa, chỉ tay vào lối cửa phụ, đắc ý khiêu khích: "Mời vào!"
"Thằng…!"
Người thiếu niên toan mở miệng chửi thề, mẹ anh ta đã vội vàng kéo tay con trai, lắc đầu ra hiệu.
Bà ta tiến lên hai bước, thuận miệng nói: "Khang Dụ à, dì và em trai con tới đây để thắp cho ông nội nén hương.
Đã mười hai năm rồi, âu cũng nên quên đi thù hận chứ."
Hàn Khang Dụ xoay người đi vào bên trong, mẹ con bà ta lẽo đẽo bám theo sau.
Chưa được sự cho phép của anh, cả hai đã tự nhiên ngồi phịch xuống ghế, đảo mắt quan sát láo liên bốn phía xung quanh.
Anh cũng không rảnh để ở lại tiếp đón họ, chỉ thản nhiên buông