"Đứng lại!"
Thiên Thành quát lớn, quyết không để Bạch Khởi Song rời đi.
Anh ta ôm theo một cục tức sắp sửa bùng phát, hùng hổ lao về phía Bạch Khởi Song, giơ cao tay đòi đánh.
Cùng lúc đó, bàn tay đang vươn ra đột ngột bị chặn cứng lại, sau đó cả người Thiên Thành bị hất văng xuống đất.
Hàn Khang Dụ hằm hằm bước tới từ lúc nào, lừ mắt liếc xéo em họ, cảm tưởng như sắp sửa ăn tươi nuốt sống kẻ kia ngay lập tức.
Trông thấy Hàn Khang Dụ nổi giận đùng đùng như vậy, Thiên Thành có chút kinh sợ.
Tuy nhiên, anh ta chỉ chống người đứng lên, xoa xoa hai lòng bàn tay mà khiêu khích: "Tôi tới chào hỏi chị dâu một chút, ai ngờ bị hiểu nhầm.
Haha, xin lỗi, xin lỗi!"
Điệu cười vừa ngưng lại, phần cổ áo của Thiên Thành bỗng chốc bị một lực tác động nắm chặt lấy, bàn tay siết lại thật chặt.
Anh ta đau đớn co rụt đầu, bấy giờ mới biết sợ đến xanh mặt.
"Về đi! Nếu không đừng trách ông đây khó ở!" Hàn Khang Dụ nghiến răng đe dọa.
Thiên Thành muốn nói thêm vài câu nữa, nhưng đã bị mẹ kéo ra bên ngoài.
Bạch Khởi Song nhìn Hàn Khang Dụ, nhếch môi nói qua loa vài câu: "Anh ta về nước từ bao giờ vậy? Nghe nói, Hàn Thiên Thành ăn chơi trác táng, phá của cha mẹ hàng vạn đô nhỉ?"
"Gia tộc Hàn gia vô cùng phức tạp.
Cô không nên biết quá nhiều."
Hàn Khang Dụ vừa pha cà phê, vừa nhẹ nhàng cảnh cáo.
Ngừng một lát, anh tiếp tục nói thêm: "Lên sửa soạn thay đồ đi.
Hơn một tiếng nữa chúng ta phải đến nơi này dự tiệc!"
Bạch Khởi Song tròn xoe mắt nhìn anh, lắc đầu từ chối thẳng thừng: "Tôi không đi.
Sớm ngày mai tôi sẽ trở về nhà của mình."
"Bắt buộc phải đi!" Hàn Khang Dụ xoay hẳn người lại nhìn cô, trực tiếp gạt ngang.
"Tiệc thông báo ly hôn giữa cô và Hàn Trạc Sâm!"
Thông báo ly hôn, cũng chính là cắt đứt và chấm dứt toàn bộ quan hệ giữa Bạch Khởi Song và Hàn Khang Dụ.
Cô gật nhẹ đầu đồng ý, trong lòng âm thầm thở dài.
Từ sau cái chết của cha Huấn, Bạch Khởi Song đã không còn bất cứ nơi nào để bám trụ nữa.
Nhìn vẻ mặt thay đổi của cô, Hàn Khang Dụ chỉ hờ hững nói thêm: "Tôi sẽ chỉ tham gia với tư cách anh trai.
Còn cô và Trạc Sâm phải diễn kịch sao cho tự nhiên nhất."
"Tôi không hiểu.
Trước kia, vì sao anh lại ngang nhiên tráo đổi với Trạc Sâm như thế.
Để rồi bây giờ mọi chuyện trở nên rắc rối hơn đó thôi!"
Bạch Khởi Song nghiêng đầu hỏi lại.
Hàn Khang Dụ tiến sát đến bên cạnh cô, đưa đôi tay cứng cáp liên tục ve vuốt chiếc cằm tinh xảo, miết nhẹ lên cổ họng trắng ngần của Bạch Khởi Song.
Giọng nói cũng trở nên trầm khàn hơn hẳn.
Khoảng cách giữa hai người đang dần dần được rút ngắn, sắp sửa kề sát vào nhau.
Hàn Khang Dụ cụp mi mắt, sắc mặt lạnh lẽo tới mức đóng băng: "Bởi vì… Đây chính là yêu cầu của Trạc Sâm.
Thằng bé muốn dạy dỗ cho cô một bài học nhớ đời!"
Choang!
Ly nước đang cầm trên tay của Bạch Khởi Song nhất thời rơi bịch xuống đất vỡ tan.
Từng mảnh thủy tinh sắc nhọn bắn tung tóe, vỡ nát xung quanh, giống hệt như trái tim Bạch Khởi Song ngay lúc này.
Khóe mắt cô ươn ướt, ngay cả bàn tay đang bám vào thành lan can cũng trở nên run rẩy.
Chuyện quái quỷ gì vậy? Đúng một tiếng trước khi cô biết người tân hôn với mình là Hàn Khang Dụ, Hàn Trạc Sâm vẫn còn âu yếm, ngỏ ý muốn ở bên chăm sóc cho cô cả đời, cả kiếp cơ mà!
Sau đêm đó, anh bỏ đi biệt xứ, cắt đứt toàn bộ liên lạc, ngầm thừa nhận chấm dứt quan hệ với Bạch Khởi Song.
Mất khoảng hơn năm tháng cô phát điên, kêu gào Hàn Khang Dụ thả mình ra để đi tìm người đàn ông kia đối chất.
"Lý do chia tay anh cũng không nói.
Vậy anh muốn em phải làm sao đây?"
Cô đã từng ôm ảnh Hàn Trạc Sâm khóc đến tê tâm phế liệt.
Nhìn biểu cảm ngỡ ngàng của cô, Hàn Khang Dụ hơi siết lông mày.
Anh không hiểu vì sao nhìn cô rơi lệ, sâu thẳm trong lòng anh lại khẽ động như vậy.
Bạch Khởi Song chớp mắt, hít thật sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh.
Sau đó, cô cúi người dọn dẹp lại mảnh vỡ, gấp gáp đến mức bàn tay bị thủy tinh cứa chảy máu cũng không còn bận tâm nữa.
Hàn Khang Dụ nhăn mặt nhìn vợ, rút từ trong túi ra một tấm gạc, kéo mạnh bàn tay bị