"Hàn đại tiên sinh, chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng tung tích của Bạch tiểu thư vẫn là một ẩn số."
Hai người đàn ông tuổi ngoài tứ tuần, áo vest chỉnh tề,mái tóc húi cua gọn gàng, đang cùng nhau khom lưng, hạ mình lễ phép trước mặt người thanh niên cao lớn.
Anh mặc bộ quần áo sọc xanh dành riêng cho bệnh nhân, đôi mắt sắc lạnh thâm sâu mà khó lường vô cùng.
Nghe báo cáo phát ra từ chính miệng thuộc hạ, trái tim Hàn Khang Dụ phút chốc hóa lạnh.
Anh thở hắt một hơi, khuôn mặt tuấn tú vẫn không biểu lộ bất kì sắc thái khác thường nào hết.
"Ra ngoài đi!"
Hàn Khang Dụ hất tay ra hiệu, hai người thuộc hạ lập tức đứng thẳng lưng, xoay gót rời đi.
Đã hơn một tuần nay, tung tích của Bạch Khởi Song vẫn còn là ẩn số, tìm thấy cô còn khó hơn lên trời.
Hai mắt Hàn Khang Dụ nhắm lại, ảo mộng trước mắt lập tức hóa đen.
Mới đầu, suy nghĩ của anh hết sức đơn thuần, chỉ là muốn đưa người vợ trên danh nghĩa này được một lần đi du lịch Nam Mỹ.
Thực chất, mâu thuẫn nảy sinh giữa anh và Lucifer nằm ngoài sự đoán.
Hay có thể nói, nó giống như hiện tượng "gà cùng một mẹ đá nhau".
Hàn Khang Dụ bị ám sát, trọng thương trầm trọng.
Cuối cùng, chẳng may rơi vào trạng thái hôn mê.
Khi tỉnh dậy, Hàn Khang Dụ đã được Dực Sinh đưa về nước từ bao giờ.
Cộc… cộc…
Ngoài cửa, Dực Sinh đứng thập thò lưỡng lự, muốn nói điều gì đó nhưng lại không dám.
Hàn Khang Dụ nghiêng đầu nhìn thuộc hạ thân cận bằng một nửa con mắt, hờ hững nói: "Sao?"
Câu nói cộc lốc mang theo ngữ khí sắc lạnh này của anh càng khiến Dực Sinh cứng ngắc toàn thân.
Anh xoa xoa hai lòng bàn tay chai sạn vào nhau, thoáng nhìn thấy khuôn mặt ngăm đen bị bầm tím hai bên mắt chưa kịp lành của mình mà khẽ run rẩy.
"Tôi đến… để tạ tội với đại thiếu.
Hành động theo cảm tính là điều cấm kỵ mà tôi đã phạm phải."
"Ngừng dài dòng! Tôi không muốn lải nhải nhiều."
"Vâng!"
Không khí trong phòng tiếp tục trở nên ngượng ngùng, khó xử.
Hàn Khang Dụ đảo mắt nhìn xuống cánh tay phải đang băng bó của mình, tâm tư bỗng chốc trở nên hết sức phức tạp.
***
Bạch Khởi Song chậm rãi bước xuống xe oto, nhìn quang cảnh thành phố quen thuộc mà ngỡ như đã trôi qua hàng trăm vạn kiếp.
Túy Thân đứng sau lưng cô, đưa tay chỉnh lại vạt áo cho ngay ngắn, sau đó nhàn nhạt nói: "Nếu có việc gì cần thiết thì hãy gọi cho tôi."
"Vâng.
Cảm ơn anh!"
Bạch Khởi Song nhẹ nhàng mở lời cảm ơn Túy Thân.
Dưới sự chu đáo của anh ấy, cô được đưa trực tiếp về quê cha.
Đón tiếp Bạch Khởi Song vẫn là ánh mắt không mấy thiện cảm của mẹ con Mẫn Hoa Tang.
Mẫn Thanh Nghi đứng tựa lưng vào thành cửa, khóe môi nở nụ cười khinh thường kéo tới quá nửa mang tai.
"Sao vậy? Bây giờ không ai chứa chấp nữa nên lại phải cắp đít mò về đây à?"
"Ăn nói hàm hồ.
Đây là nhà của cha tôi, tôi được quyền trở về."
Bạch Khởi Song tháo dép cao gót, tay xách túi, tỉnh bơ bước vào trong nhà.
Thế nhưng, Mẫn Thanh Nghi vẫn không chịu buông tha cho cô, đưa tay chặn ngang lối đi, hất hàm nói: "Này! Tôi đang nói chuyện với chị bằng thái độ rất bình tĩnh.
Chị dám phớt lờ những lời tôi nói?"
Ngữ điệu của Mẫn Thanh Nghi bắt đầu tăng lên, thanh âm lảnh lót phảng phất chút ghét bỏ.
Bạch Khởi Song dừng lại động tác, hai bàn tay nhỏ nhắn từ từ nắm thật chặt.
Kể từ sau cái chết của cha, hai mẹ con Mẫn Hoa Tang bắt đầu xù đuôi cáo.
Nghĩ lại khoảng thời gian quấn quýt bên loại người này, Bạch Khởi Song lại càng thêm nực cười.
"Cút!" Cô hất mạnh bàn tay đang chặn ngang đường của mình, hừ lạnh mắng.
Một tiếng "cút" buông ra, toàn thân Mẫn Thanh Nghi lạnh toát.
Mẫn Hoa Tang vừa tắm xong, mái tóc dài nhuộm vàng vẫn còn chưa kịp khô, trông thấy hai chị em Bạch Khởi Song đang trừng mắt nhìn nhau liền lập tức chau mày cảnh cáo: "Bạch Huấn đã chết.
Các người đừng có làm loạn ở đây.
Khởi Song, dì cũng không muốn gây to chuyện kẻo người ngoài cười chê."
Dứt lời, bà ta xoay người rời vào phía trong phòng, để mặc hai chị em họ hằm hè nhìn nhau.
Vừa lúc đó, phía ngoài cổng biệt thự chợt vang lên tiếng động cơ giòn giã.
Nương theo tiếng động, Bạch Khởi Song ngẩng đầu nhìn lên, não bộ lập tức cứng ngắc.
"Con mụ nội nó, to thây bằng đấy mà vẫn không biết đá đống củi này cho gọn vào à?"