"Á… Á!"
Mẫn Hoa Tang kinh hãi giơ cao hai cánh tay, ôm ghì lấy đầu, cả người cúi rạp xuống đầy kinh hãi.
Chiếc búa sắc lẻm nặng trịch đang hung hăng chém thật mạnh xuống đỉnh đầu của bà ta, chỉ vài giây nữa thôi liền dễ dàng tách đôi chiếc đầu giảo hoạt.
Vì động tác của Bạch Khởi Song quá nhanh, bất ngờ đến mức Trịnh Khâm không kịp xoay chuyển tình thế mà cứu giúp người tình, chỉ đành bất lực há hốc miệng mà trợn tròn mắt nhìn.
Cả người Mẫn Hoa Tang run như cầy sấy, mồ hôi rịn ra ướt nhẹp toàn thân.
Bà ra la hét thảm thiết, hai mắt nhắm nghiền không dám mở ra.
Trải qua hàng vài chục giây ngắn ngủi, nhưng Mẫn Hoa Tang đã ngỡ vài trăm triệu năm.
Bà ta còn có thể nghe rõ tiếng lồng ngực mình đang đập thình thịch, toàn bộ các mạch máu sắp sửa vỡ nát.
"Hừ.
Hèn nhát!"
Bạch Khởi Song khinh bỉ buông ra một câu, chiếc búa vẫn đang lửng lơ giữa không trung, chỉ cách đỉnh đầu Mẫn Hoa Tang một centimet.
Ở tư thế này, Bạch Khởi Song xinh đẹp mà ngạo nghễ, kiêu hãnh đến lạnh buốt, khiến cho đối phương không rét mà run.
Nhìn người đàn bà từng được Bạch Huấn nâng niu hơn chục năm trời, bây giờ đang quỳ rạp khóc thét, Bạch Khởi Song lại càng thêm ghét bỏ.
"Đứng lên đi." Cô nhàn nhạt nói, thu lại chiếu búa vào trong lòng.
Giết chết bà ta, đây không phải điều cô muốn.
Vừa thẳng tay kết liễu một mạng người, lại còn vừa mang tiếng tội đồ thiên cổ, há gì ngu ngốc phạm phải.
Thứ Bạch Khởi Song muốn là sự trừng phạt nghiêm khắc theo thời gian dành cho Mẫn Hoa Tang.
Biến bà ta thành trò chơi trong chính cuộc vui do bà ta bày ra, đây mới chính là mục đích thật sự.
Mẫn Hoa Tang lấy hết dũng khí, hé mắt ra nhìn người thiếu nữ trước mặt.
Các đầu ngón tay, ngón chân của bà ta đã run tới mức không thể nào nhấc lên nổi.
Da mặt tái mét, đôi môi trát son đỏ chót cũng trắng bệch hẳn ra.
Trông Mẫn Hoa Tang lúc này chẳng khác gì một con rối bị ném thẳng vào trong xó.
"Cô… cô dám?" Mẫn Hoa Tang run run chỉ tay vào mặt Bạch Khởi Song chất vấn.
"Vì sao tôi lại không dám?" Bạch Khởi Song tóm lấy ngón tay đang chĩa về phía mình, dùng lực siết lại thật chặt.
Nụ cười trên môi cô cũng trở nên méo mó, quỷ dị.
"Bà dám đem toàn bộ di ảnh và bát nhang thờ cha tôi bỏ đi chỗ khác.
Mẫn Hoa Tang, Bạch Khởi Song tôi xưa nay chưa từng ngán bất cứ kẻ nào.
Bà thử trả lời xem, vì sao tôi lại không - dám?"
"Đương nhiên cô sẽ không làm thế.
Bởi vì gan của cô… cực kỳ nhỏ!"
Từ phía ngoài cửa, một giọng nói trầm đục quen thuộc vang lên, khiến Bạch Khởi Song giật mình quay đầu nhìn lại.
"Hàn Khang Dụ?"
Cô trợn tròn mắt nhìn người đàn ông tuấn tú đang nhẹ nhàng tiến về phía mình, không dám tin vào những gì chính bản thân đang trông thấy.
Thì ra, quả đúng như những gì Túy Thân đã nói, Hàn Khang Dụ tham sống sợ chết, để mặc cô tự sinh tự diệt giữa Nam Mỹ rộng lớn, còn bản thân anh thì đã cao chạy xa bay, trốn ngay về nước.
Tầm mắt của Hàn Khang Dụ vẫn chưa rời khỏi người Bạch Khởi Song.
Anh luôn cẩn thận quan sát những biến chuyển dù là nhỏ nhất trên nét mặt xinh đẹp đến mức hư ảo này.
Khi được Dực Sinh báo tin rằng đã tìm thấy Bạch Khởi Song, Hàn Khang Dụ lập tức lên đường đến thẳng nơi này.
Người phụ nữ hư hỏng này dám không tìm tới Hàn gia mà về thẳng quê nhà, làm anh phát điên muốn chết.
Thế nhưng…
Lần nào gặp mặt, hai người họ không đấu khẩu thì cũng tranh cãi nhau đến cháy nhà bung cửa.
Hàn Khang Dụ chỉnh lại phần băng tay ở miệng vết thương, trong lòng có chút xót xa.
Chỉ cần nhìn vào ánh mắt ngập tràn phẫn hận kia, Hàn Khang Dụ cũng biết Bạch Khởi Song căm ghét anh đến thế nào.
"Tôi đến để đưa em về." Anh bình thản nói, ngữ điệu trầm lặng hẳn xuống.
Thái độ kì lạ này của Hàn Khang Dụ khiến Bạch Khởi Song có phần ngạc nhiên, nhưng rất nhanh chóng liền thu lại dáng vẻ bình tĩnh.
Anh ta đến để đưa cô về nhà, trong khi chính Hàn Khang Dụ đã bỏ rơi Bạch Khởi Song một mình sống chết cơ mà.
Những từ ngữ thốt ra từ chính miệng của Hàn Khang Dụ khiến Bạch Khởi Song cảm thấy như đang gãi ngứa bên vành tai.
Cô nhún vai, lờ thinh, coi như không nghe thấy.
"Tôi nói… Tôi đến để đưa em về!" Hàn Khang Dụ tiếp tục lặp lại những gì đã nói, đôi mắt sắc lạnh vẫn nhìn chằm chằm về phía Bạch Khởi Song không rời.
"Đây là nhà tôi." Bạch Khởi Song hừ lạnh, di chuyển tầm nhìn về hướng