Tập đoàn truyện tranh ED Comic lớn nhất thành phố.
Lăng Trì Viễn ngồi trên ghế tựa, chăm chú nhìn ngắm người con gái xinh đẹp nhưng phận khổ trước mặt.
Dưới cái nhìn chăm chú của anh, Bạch Khởi Song thoáng có chút ngượng ngùng.
Cô mỉm cười, mở miệng nói trước: "Sao vậy? Trên mặt em có dính gì ư?"
Bị cô hỏi, Lăng Trì Viễn không biết nói sao, cười gượng đáp: "Anh đang nghĩ, để em ở lại đây một mình liệu có ổn không?"
Cô cười, hàm răng trắng mịn tỏa nắng dưới ánh sáng lồng lộng.
Đã bao năm qua, Lăng Trì Viễn chết mê với nụ cười này, nhưng chỉ dám giấu nhẹm phía sau.
Anh biết, người phụ nữ của Hàn đại thiếu gia, nào ai dám động tới.
Bạch Khởi Song muốn xin phép Lăng Trì Viễn cho mình ở lại công ty một thời gian.
Bởi vì lúc này, cô không còn bất cứ nơi nào để có thể đi được nữa.
Đương nhiên Lăng Trì Viễn sẽ không từ chối, nhưng anh lại cảm thấy có phần khó xử.
"Anh không muốn em ở lại đây.
Thân gái một mình, công ty rộng lớn, chỉ số an toàn đếm trên đầu ngón tay.
Chính vì vậy, Khởi Song à, anh sẽ đưa em đến nơi này."
"Nơi nào vậy anh?" Bạch Khởi Song tò mò hỏi Lăng Trì Viễn.
Đôi mắt long lanh của cô chớp chớp to tròn, khiến trái tim Lăng Trì Viễn không khỏi đập loạn.
Anh dùng tay vuốt ve lại tóc mái, cười cười nói: "Anh còn một căn hộ nhỏ nằm ngay dưới công ty.
Nếu em không chê, có thể dọn tới đó để nghỉ ngơi tạm thời."
Trước ý tốt của anh, Bạch Khởi Song vô cùng cảm kích.
Nhưng cô vẫn ái ngại, không biết nên làm thế nào cho đúng.
Thấy Bạch Khởi Song chần chừ, Lăng Trì Viễn vẫn quả quyết mà nói: "Coi như đây là anh cho em nợ.
Đợi khi em chuyển nhà mới, vậy thì hãy đãi anh một bữa thật no.
Em đồng ý không?"
Bạch Khởi Song biết chẳng thể từ chối, đành gật đầu đồng ý: "Anh muốn ăn bao nhiêu cũng được.
Đều không thành vấn đề!"
Căn hộ nơi Lăng Trì Viễn nói nằm cách đây không xa, đi bộ hơn chục mét là tới.
Vừa thuận lợi với công việc của cô, vừa tiện để Bạch Khởi Song di chuyển.
Lăng Trì Viễn trao lại chìa khóa phòng cho cô, cười tới nỗi híp hết cả hai mắt: "Song Song, nếu gặp bất cứ rắc rối gì hãy gọi cho anh."
Bạch Khởi Song cảm kích, gật đầu cảm ơn Lăng Trì Viễn rối rít.
Phòng tương đối rộng rãi, lối thiết kế sang trọng, hiện đại pha chút cổ điển, mang đậm phong cách của Lăng Trì Viễn.
Bạch Khởi Song tắm rửa, nấu chút mì ăn sáng, sau đó đặt lưng nằm dài trên giường.
Đây là ngày đầu tiên cô đi làm lại.
Chính vì vậy, cảm giác vừa hồi hộp xen lẫn lo lắng liên tục dày vò Bạch Khởi Song.
Lần trước, bản phác thảo truyện tranh độc quyền của cô không cánh mà bay, bị kẻ gian chơi xấu cướp trắng.
Tuy chưa tìm được là ai đã giở trò này, nhưng linh cảm của Bạch Khởi Song cho thấy kẻ đó ở rất gần đây.
Nghĩ vậy, cô nằm cũng không yên, được một lát lại vội vàng ngồi bật dậy, khởi động máy tính để làm việc.
Đồng nghiệp trong công ty trông thấy Bạch Khởi Song liền hò reo rộn rã.
Bạch Khởi Song chính là họa sĩ vẽ truyện tranh tài năng nhất trong công ty, kéo cánh ED Comic từ con số không lên tới mức độ phát triển thịnh vượng như ngày hôm nay.
Người vui nhất chính là Cát Tư.
Cô vòng tay ôm choàng qua cổ Bạch Khởi Song, cười đến híp cả hai mắt: "Song Song à, hãy vứt bỏ mọi xui xẻo trước đây đi nhé.
Hoan hô em trở lại làm việc!"
Bạch Khởi Song cười duyên đáp lại, vừa lúc trông thấy phía xa xa, một bóng hình quen thuộc nhanh chóng tiến lại gần.
"À, quên giới thiệu với em, đây là chị Tiêu Tiêu, phó giám đốc mới của chúng ta."
Lý Tiêu Tiêu, vợ sắp cưới của Hàn Trạc Sâm!
Bốn mắt nhìn nhau, trong lòng cả hai đều liên tục trỗi dậy những thứ cảm xúc kỳ lạ.
Khóe miệng Tiêu Tiêu dần dần nhếch lên, tạo thành điệu cười nửa miệng vô cùng tà mị.
Cô chắp tay sau lưng, tác phong lãnh đạo hết sức chau chuốt.
"Cô đây là… Bạch Khởi Song?" Tiêu Tiêu cố tình ngân cao giọng hỏi, chỉ một ngón tay về phía Bạch Khởi Song.
Với sự thông minh có thừa của mình, Bạch Khởi Song thừa biết, Lý Tiêu Tiêu đang cố tình không nhận người quen.
Hay nói cách khác, cô ta bắt đầu giở trò khi dễ cô cho bõ ghét.
Thân phận hiện tại của Bạch Khởi Song thua hẳn Lý Tiêu Tiêu một bậc.
Do vậy, gặp cấp trên, đương nhiên cô phải cúi thấp đầu mà