"Song Song, em ở lại luôn sao?"
Cát Tư vội vã dọn dẹp lại bàn làm việc, tiện mở lời hỏi qua Bạch Khởi Song.
Cô mỉm cười, gật nhẹ đầu.
Dần dần, toàn bộ nhân viên cũng đã về hết, chỉ còn lại duy nhất một mình Bạch Khởi Song.
Cả một văn phòng to lớn bỗng chốc trống trải, không có tiếng ồn trao đổi công việc cũng như không có bất kỳ âm thanh nào phát ra.
Trong không gian tĩnh mịch như thế, bất giác Bạch Khởi Song cảm thấy tủi thân và cô đơn đến lạ.
Khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều biến cố, áp lực quá lớn.
Một cô gái nhỏ như cô không thể đảm đương nổi, cũng may ông trời có mắt, không chừa đường cụt cuối cùng cho bất kỳ ai.
Những kẻ rắp tâm hãm hại cô ắt đều phải trả giá, rồi sẽ xuất hiện một người tốt bụng giúp đỡ cô trên con đường tiến về phía trước.
Như Lăng Trì Viễn hay Túy Thân chẳng hạn!
Cô phải nỗ lực cố gắng sống tốt để cha Bạch Huấn ở bên kia suối vàng có thể thanh thản ra đi.
Bạch Khởi Song ngồi thất thần nhớ lại những kỷ niệm thời thơ ấu giữa cô và cha, đó là khoảng thời gian vô cùng hạnh phúc nhất đối với đời cô.
Tiếc là cha cô bây giờ đã không còn trên cõi đời này nữa.
Đúng lúc đó, bà lao công quét dọn văn phòng đi vào, tiếng bước chân làm Bạch Khởi Song thức tỉnh trở lại.
Cô quay đầu nhìn về phía trước, ánh mắt tràn ngập ngạc nhiên, hỏi: “Giờ này cô vẫn chưa về sao? Đã trễ lắm rồi!”
Đây là cô lao công tên Ảnh Nhạc đã ngoài 40 tuổi, dáng người phúng phính, làn da sạm đi vì cháy nắng, tay chân thô kệch nhưng là người có nụ cười hiền hậu và chất phác.
Bà cũng tỏ vẻ khá ngạc nhiên khi nhìn thấy Bạch Khởi Song vẫn còn ở phòng làm việc.
Bà mỉm cười dịu dàng, cất lời hỏi thăm: “Cô là người phải hỏi con mới đúng, cô tưởng mọi người về hết rồi.
Không ngờ vẫn còn con ở lại đây.”
Bạch Khởi Song cười lấy lệ, cô gãi gãi đầu e ngại nói: “Con muốn ở lại thêm một chút nữa làm cho xong việc, chỉ còn lại mấy trang nữa thôi.
”
Thật ra cô không muốn về nhà sớm, cũng chẳng có việc gì để làm.
Chi bằng ở lại văn phòng tập trung vào làm việc, hoàn thành nốt yêu cầu mà Tiêu Tiêu đưa ra.
“Thật là vất vả cho con quá, hết giờ làm việc vẫn phải tăng ca.
Nhưng đừng làm việc quá sức, tuổi trẻ mấy đứa cứ nghĩ rằng mình còn trẻ, còn có sức khỏe, cứ thế làm việc bất chấp mà không nghĩ đến hậu quả, coi chừng lại hao hụt sức sống.
Mấy cái bài báo ngày càng phổ biến, nghe sợ lắm."
Thấy bà lo lắng cho mình, trong lòng cô lập tức dâng lên cảm giác ấm áp.
Bạch Khởi Song cười cười, nghiêng đầu nhìn bà: “Con biết mà, cảm ơn cô nhiều.
Nhưng mà giờ này cô vẫn còn làm việc sao ạ?”
Cô nhìn thùng xe chứa đầy các dụng cụ vệ sinh dọn dẹp văn phòng, âm thầm thắc mắc.
“Đúng vậy, đây là thời gian làm việc của cô mà.
Các nhân viên về hết cô mới có thể tự do vệ sinh văn phòng để ngày mai mọi người còn có thể đến làm việc trong không gian sạch sẽ thoáng mát.” Bà Ảnh Nhạc thân thiện giải thích.
Đột nhiên bà cầm cốc cà phê đặt bên một góc xe lên, đưa về phía trước mặt Bạch Khởi Song, đuôi mắt lộ ra ý cười, giọng điệu đầy quan tâm: “Đúng rồi, con uống cà phê chứ? Ngoài trời lạnh lắm, uống một chút cà phê nóng cho ấm người.”
Bạch Khởi Song cười từ chối: “Thôi ạ, đây là của cô mà! Sao con có thể uống được? Cô cứ uống đi!”
Bà Ảnh Nhạc đưa đẩy, ly cà phê vẫn còn nằm yên vị trên tay bà không nhúc nhích, giống như cô không cầm nó bà sẽ không đi.
“Đừng ngại, cà phê còn rất nhiều.
Con cứ cầm đi, cô xuống lấy ly khác.”
Sự thân thiện quá mức nhiệt tình của bà làm Bạch Khởi Song chỉ có thể cầm lấy cốc cà phê cười trừ: “Vâng, cảm ơn cô nhiều lắm.”
Cho đến khi Bạch Khởi Song nhấp môi uống, bà mới chịu ra khỏi văn phòng lấy cốc cà phê khác.
Bạch Khởi Song uống một chút rồi lại một chút, vị của nó cũng không tệ.
Cô liền bắt tay vào làm việc tiếp tục.
Nhưng chưa đầy hai phút sau, cô cảm thấy đầu óc choáng váng, hoa mặt chóng mày, tầm mắt trở nên mơ hồ không còn thấy rõ mọi thứ, xung quanh cũng trở nên nghiêng ngả.
Cô cố gắng lắc lắc đầu để bản thân tỉnh táo hơn.
Chẳng lẽ uống cà phê xong cô lại buồn ngủ?
Cô ôm đầu thầm than.
Không xong rồi, chắc có lẽ phải về nhà nghỉ ngơi, cơ thể kiệt sức, không thể tiếp tục ở lại được nữa.
Nghĩ thế, cô thu dọn đồ đạc cho vào trong túi xách, sắp xếp lại ghế gọn gàng chuẩn bị rời đi.
Tuy nhiên, ngay lúc này, cả người Bạch Khởi Song trở nên vô cùng loạng choạng.
Vất vả lắm cô mới chống tay được xuống bàn để chế trụ thân thể không bị ngã.
Cô làm sao thế này? Tại sao đột nhiên thân thể lại không cử động được?
Ngay lúc đó, văn phòng đèn điện sáng trưng bỗng nhiên tắt phụt.
Tất cả mọi thứ xung quanh trở