Cả đêm trằn trọc không sao ngủ được, Bạch Khởi Song bỗng chốc cảm thấy nhớ cha.
Cô đứng dậy vươn vai mấy cái, nhẹ nhàng xỏ dép đi xuống dưới nhà.
Căn phòng ngủ trước đây của cha cô, bây giờ dùng để làm phòng thờ.
Bạch Khởi Song muốn tâm sự với cha mình một vài điều, liền không chút do dự mà đẩy cửa bước vào.
Khi ánh đèn phòng rực sáng, cảnh tượng trước mắt khiến Bạch Khởi Song rùng mình kinh hãi.
Mẫn Hoa Tang và một người đàn ông lạ mặt đang quấn quýt với nhau ngay trong chính căn phòng thờ của cha cô.
Đây không phải lần đầu tiên Bạch Khởi Song biết bà ta lăng loàn với kẻ khác trong nhà.
Nhưng dám tằng tịu ngay tại phòng thờ của cha cô, người đàn bà này thật đốn mạt.
"Khốn khiếp! Tôi đang trông thấy cảnh tượng ghê tởm gì thế này?"
Bạch Khởi Song cả kinh nhìn hai kẻ trơ trẽn trần truồng không mảnh vải đang cuốn chặt lấy nhau trên giường, sợ hãi lùi dần ra phía sau.
Cô còn không dám tin người đàn bà khốn khiếp này lại đốn mạt tới mức mây mưa với gã trai trẻ chỉ đáng tuổi con bà ta ngay trong chính ngày giỗ đầu của cha.
Mẫn Hoa Tang vênh mặt tự đắc, chộp lấy khăn tắm quấn quanh hông, nhếch miệng cười khẩy.
"Xem ra mày cũng thích trông thấy cảnh nóng bỏng này nhỉ? Cha mày ở dưới lỗ đất hẳn cũng không vui vẻ cho lắm."
"Loại đàn bà khốn nạn."
Bạch Khởi Song lao lên, đẩy mạnh Mẫn Hoa Tang ngã sõng soài dưới đất.
Cô tức tới nghiến răng nghiến lợi, uất ức đến nghẹn họng.
Gần một năm không gặp, cứ ngỡ rằng người đàn bà kia biết điều mà ăn năn hối lỗi.
Nhưng không, Mẫn Hoa Tang ngày càng trở nên kênh kiệu và trắc nết, ngang nhiên dùng chính số tiền của cha cô để lại mà ăn chơi thác loạn.
Bị Bạch Khởi Sinh đẩy ngã, Mẫn Hoa Tang tức tới sùi bọt mép.
Bà ta đứng phắt dậy, chỉnh lại mái tóc rối bù, gằn giọng quát lớn: "Đem theo bài vị của cha mày cút xéo khỏi đây.
Tao không chứa chấp chúng mày nữa."
Dứt lời, Mẫn Hoa Tang tóm lấy bài vị của Bạch Huấn, đem ném mạnh xuống đất.
Thực chất, Bạch Khởi Song cất công trở về nhà để làm giỗ tuần cho cha bởi vì đây là ngôi nhà yêu dấu của cô cùng cha mẹ.
Nơi này còn có mẹ cô, có những kỷ niệm vui vẻ mà cũng đau lòng nhất.
Bạch Khởi Song muốn cha được ở gần mẹ.
Vậy nên, dẫu biết mẹ con Mẫn Hoa Tang cố tình làm khó cô, Bạch Khởi Song vẫn quả quyết trở về.
Hành động ngổ ngáo của bà ta làm tâm trạng của Bạch Khởi Song càng thêm tệ hại.
Cô vo tròn nắm tay, lao lên lần nữa, giận dữ đấm một phát thật mạnh vào mặt bà ta.
"Á!"
Mẫn Hoa Tang rú lên đau đớn, nằm vật ra đất mà xuýt xoa.
Bà ta cảm thấy khóe miệng tanh lòm, đưa tay lau thử.
Máu… máu tươi!
Bà ta chỉ một ngón tay vào mặt Bạch Khởi Song, run rẩy bới móc: "Chó chết.
Anh còn đứng đấy làm gì, không mau bắt nó lại cho em."
Nghe bà ta ra lệnh, gã trai trẻ lập tức bổ nhào về phía Bạch Khởi Song.
Cô thuận lợi tránh được đòn đánh của hắn, nhưng vẫn bị Mẫn Hoa Tang phản công, cầm ghế đập mạnh vào lưng.
Xương cốt lập tức truyền tới cảm giác đau buốt.
Bạch Khởi Song biết con thú điên dại như Mẫn Hoa Tang chắc chắn sẽ không tha cho cô.
Do vậy, chỉ có chạy thoát mới là cách hay.
Nghĩ là làm, Bạch Khởi Song tung người nhảy phốc qua cửa sổ, lao đi ngay trong đêm.
Khi chạy qua bờ tường rào, cô trông thấy có hai bóng người khả nghi đang đứng thập thò trong khu bếp gần đó.
Nhìn kỹ lại, là Mẫn Thanh Nghi và một gã đàn ông lạ mặt khác.
Hai mẹ con nhà này tính tình trắc nết không khác gì nhau.
Bạch Khởi Song âm thầm khinh bỉ, nhưng vẫn cố gắng giữ yên lặng nhất để đề phòng đánh rắn động cỏ.
Mẫn Thanh Nghi khoanh hai tay trước ngực, nhàn nhạt lên tiếng: "Mục đích chị ta trở về lần này thật khó nắm bắt."
"Chị ta?"
Bạch Khởi Song lẩm bẩm lại, ngầm đoán Lẫn Thanh Nghi đang nói đến mình.
Cô đứng khựng lại, trốn vào một góc khuất, nán lại nghe trộm.
Gã đàn ông đeo khẩu trang che nửa mặt, khẽ cười trong cuống họng.
"Dù gì toàn bộ tài sản đều đã thuộc về mẹ con em.
Hai người còn muốn gì nữa?"
Mẫn Thanh Nghi nghe vậy liền không vui, lập tức chau mày khinh thường đáp: "Hừ, để cho cô ta sống sờ sờ như vậy mà anh cũng yên tâm sao? Em muốn cô ta phải chết."
"Này!"