"Cô ấy vẫn chưa tỉnh lại sao?"
Hàn Khang Dụ lo lắng nắm lấy bàn tay bé nhỏ, lạnh lẽo của Bạch Khởi Song.
Tâm can anh như bị muỗi chích, vô cùng đau đớn.
Vì lo nghĩ Bạch Khởi Song trở về nhà sẽ bị kẻ xấu bắt nạt, anh liền sai thuộc hạ âm thầm đi theo bảo vệ cô từ xa.
Do vậy, khi Bạch Khởi Song nhảy xuống cầu, bị nước cuốn trôi bất tỉnh, thuộc hạ của anh đã kịp thời vớt cô lên bờ.
Dực Sinh đứng bên cạnh thì tương đối bình tĩnh.
Anh đặt tay lên vai Hàn Khang Dụ, nhẹ nhàng trấn an: "Thiếu gia cứ bình tĩnh.
Thiếu phu nhân chỉ đang ngất đi thôi, chút nữa sẽ tỉnh."
Dực Sinh muốn Hàn Khang Dụ nghỉ ngơi một chút, để anh ở lại trông coi giúp Bạch Khởi Song, nhưng lập tức bị Hàn Khang Dụ gạt ngang.
"Cậu cứ ra ngoài đi."
Hàn Khang Dụ nắm tay Bạch Khởi Song, nhẹ nhàng hôn lên những ngón tay thon nhỏ.
Anh cứ ngồi bên cạnh cô như vậy cả buổi tối, ngắm nhìn không biết chán.
Gần sáng, khóe mi Bạch Khởi Song khẽ động.
Cô nhẹ nhàng mở mắt, bắt gặp đầu tiên là khuôn mặt điển trai đầy lo lắng của Hàn Khang Dụ.
Nếu như ngày thường, Bạch Khởi Song sẽ rất cảm kích sự quan tâm này của anh.
Thế nhưng, vào chính khoảnh khắc này, Bạch Khởi Song lại cảm thấy ghê tởm đến cùng cực.
"Khởi Song.
Ơn trời, cuối cùng em cũng đã tỉnh."
Hàn Khang Dụ ôm choàng lấy cô, mừng rỡ như một đứa trẻ.
Bạch Khởi Song để yên cho anh ôm, muốn mở miệng nói ra vài câu nhưng cổ họng lại bị nghẹn ứ.
"Khởi Song, thật không yên tâm để em về đó một chút nào cả."
Hàn Khang Dụ vẫn tiếp tục ôm lấy cô, tấm lưng to lớn hơi run rẩy.
Trầm ngâm một lúc, Bạch Khởi Song lén thở dài.
Cô vẫn chưa chết, ông trời không cho cô chết.
Hàn Khang Dụ muốn làm gì đây? Nếu đúng như lời Mẫn Thanh Nghi đã nói, những hành động quan tâm này của anh chỉ là giả tạo thôi sao?
"Khang Dụ… Em có chuyện này muốn nói."
Bạch Khởi Song không đẩy Hàn Khang Dụ ra, nhẹ nhàng mở lời.
"Ừ.
Em cứ nói."
Hàn Khang Dụ hồi hộp đáp.
Đôi mắt sâu hơn biển vẫn nhìn chăm chú vào cô không rời.
Người con gái xinh đẹp này đang dần dần chấp nhận anh, kể từ sau lần bị đâm trọng thương ở bệnh viện đó ư?
Trước ánh nhìn đầy mong mỏi của Hàn Khang Dụ, Bạch Khởi Song khẽ nghiêng đầu, lấy hết can đảm đáp: "Chúng ta cũng không còn hận thù nhau như trước kia.
Em cũng đã hiểu anh hơn một chút.
Nếu có thể, mình thử tìm hiểu nhau.
Anh thấy sao?"
"Em nói lại đi.
Em muốn gì?"
Hàn Khang Dụ vẫn không tin vào những gì chính tai mình nghe thấy.
Anh trợn tròn mắt, bàn tay vẫn nắm lấy thật chặt khuôn mặt xinh đẹp tái mét của Bạch Khởi Song, chờ đợi câu trả lời thật lòng của cô.
Bạch Khởi Song cúi đầu, vài lọn tóc lõa xõa rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp như hoa hồng buổi sớm.
Nét đượm buồn vẫn còn vương vấn trên khóe mi nặng trĩu lo âu.
Cô gật nhẹ đầu, cứng rắn đáp: "Vâng.
Em muốn chúng ta chính thức hẹn hò lại từ đầu.
Nếu anh không chê…"
"Được.
Hãy nhớ những lời này do chính miệng em nói."
Hàn Khang Dụ mỉm cười tới nỗi híp cả hai mắt.
Anh choàng tay ôm cô vào lòng, cảm thấy trái tim mình vốn dĩ ngập tràn vết thương, nay vì cô chịu tha thứ mà lại được xoa dịu trở lại.
Được anh ôm trong lòng, sắc mặt nhu mì, dịu dàng của Bạch Khởi Song bỗng chốc chuyển hóa.
Hai mắt sẫm lại, ngập tràn tia căm hận.
Cô nghiến răng, thật khó khăn để kiềm chế cảm xúc ghét bỏ lúc này.
"Hàn Khang Dụ đã cho em một món tiền không nhỏ.
Anh em hắn rất hào phóng, còn tặng thêm cho em một chiếc Mercedes-Benz đắt tiền nữa."
Đầu óc Bạch Khởi Song như muốn nổ tung.
Cô dụi đầu vào lồng ngực vạm vỡ của anh, từ từ nhắm chặt mắt lại.
Nhưng có một điểm khiến Bạch Khởi Song không thể hiểu nổi.
Mẫn Thanh Nghi đã nói Bạch Khởi Song mất tích ba năm trời, khi quay trở về liền biến thành một con người hoàn toàn khác.
Điều này làm Bạch Khởi Song vô cùng kinh ngạc.
Cô không nhớ gì cả.
Rốt cuộc sự thật là như thế nào?
"Anh sẽ xuống bếp nấu canh bào ngư cho em ăn."
Hàn Khang Dụ phấn khích đi xuống bếp.
Chẳng bao lâu sau, mùi thơm phưng phức nhanh chóng truyền tới hai bên cánh mũi.
Nhân lúc Hàn Khang Dụ đang mải mê nấu