Dạo Bước Phồn Hoa

Chờ đợi


trước sau

Danh tiếng là một chuyện vô cùng kỳ quái.

Có đôi khi không nhất định phải phú quý vinh hoa mới được chú ý, một người không được người ta coi trọng bỗng nhiên được đặt vào trung tâm cơn bão, cũng khiến người ta chú ý.

Bùi Khởi Đường nằm tựa vào sạp mềm, nghe Đông Nguyên tiên sinh đang thuật lại tình hình bên ngoài.

Đông Nguyên tiên sinh là người do Khánh Vương lưu lại, hiểu rất rõ về những tranh chấp chốn triều đình. Khánh Vương bị đội cho cái tội danh mưu phản đối với những người phụ tá như họ là nỗi nhục nhã vô cùng tận. Họ sống tạm bợ qua ngày là để nhìn thế tử gia khôi phục thân phận, lật lại bản án của Khánh Vương. Hôm nay công tử đã từng bước đi vào quỹ đạo đúng đắn, điều này khiến họ vô cùng vui mừng, hận không thể không ngừng nghỉ kéo công tử phân tích cục diện chính trị trước mắt.

“Công tử,” Đông Nguyên tiên sinh lại gọi, “Người có đang nghe ta nói không?”

Bùi Khởi Đường gật đầu, “Tiên sinh nói tiếp đi!”

Đông Nguyên tiên sinh nói: “Nay Thái hậu và Thái tử đã không chỉ bất hòa về mặt và tâm nữa rồi. Sau khi xảy ra chuyện Trấn Giang, Thái tử thỉnh an Thái hậu, cả hai lần đều bị chặn ở ngoài. Mọi người đều đang chờ đợi xem bao giờ sẽ xé tan tầng da mặt này. Thái hậu đúng là tuổi tác đã cao, nếu đổi lại là trước đây thì với tình hình hiện tại đã sớm cho Ngự Sử định ra tấu chương tố cáo Thái tử rồi. Cho dù không thể ngay lập tức kéo đổ Thái tử khỏi ngôi vị trữ quân, thì cũng nhân cơ hội này trảm đi tay chân của Thái tử, cô lập hắn. Nhưng Thái hậu lại án binh bất động, chỉ để mặc Hoàng thượng xử trí Thái tử. Có lẽ đây thực sự là một tín hiệu, Thái hậu đã có ý giao lại quyền lực lui về phía sau chăng?”

“Như vậy không tốt, Ninh Vương sinh ra đã kém cỏi, người của Thái hậu cũng miễn cưỡng bảo vệ được tính mạng cho hắn, chuyện muốn tranh giành quyền lực với Hoàng thượng, Thái tử là chuyện không thể nào. Đại Tề có trữ quân như vậy, tương lai… chỉ e tất sẽ loạn, phải nghĩ ra cách để Thái hậu phấn chấn lại.”

Bùi Khởi Đường không nghe lọt tai được một chữ nào.

Đông Nguyên tiên sinh cuối cùng cũng phát hiện ra được nỗi lo âu của Bùi Khởi Đường, thấp giọng hỏi: “Công tử có vấn đề gì khó khăn sao?”

Bùi Khởi Đường nhìn bên ngoài cửa sổ.

Không có vấn đề gì khó khăn, tất cả đều nằm trong tính toán của họ, không mạo hiểm sẽ không thu hoạch được gì, đây là đạo lý hắn đã biết từ lâu. Cho nên hắn mới lưu lại Trấn Giang, chứ không phải sớm đi đến Bùi gia tránh né như sắp xếp ban đầu của phụ thân. Nếu không phải Thẩm Xương Cát đến đây, có thể hắn vẫn sẽ dùng cái tên Triệu Linh để tiến vào triều đình.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh nàng ở Cố gia phải chịu khổ, trong lòng hắn liền thấy khó chịu không nói nên được thành lời.

Rõ ràng đã biết những thứ này là quá trình nhất định phải trải qua nhưng hắn vẫn thấy lòng rối như tơ vò.

Hắn phải làm hết sức cẩn thận, nếu thất bại rồi, hắn cũng phải nghĩ đến đường lui để bảo vệ sự bình an của nàng.

Bùi Khởi Đường nhíu mày, nhìn Bùi Tiền, “Ngươi đi gọi Trương Đồng đến đây.”

Lúc này gọi Trương Đồng đến đây làm gì chứ? Bây giờ ở Giang Chiết về bề nổi không ai dám không nể mặt Bùi gia, nhưng công tử còn chuẩn bị dùng đến Trương Đồng… trừ phi là Hoàng Thành Ti.

Đông Nguyên tiên sinh nghĩ một hồi liền hiểu ra, “Công tử, bây giờ người động tới Thẩm Xương Cát là đánh rắn động cỏ.”

Động tới Thẩm Xương Cát đồng nghĩa với việc nói cho Hoàng đế biết, Giang Chiết có một thế lực không nghe lệnh hoàng tộc, Hoàng đế sẽ lập tức nghĩ đến Khánh Vương, sức mạnh của công tử hiện nay vẫn chưa thể công khai đối đầu với triều đình.

Đông Nguyên tiên sinh có chút kích động, “Công tử, người phải nhìn rõ đại cục, một tên Thẩm Xương Cát không đáng, vạn nhất bị Thẩm Xương Cát phát giác ra rồi, vậy chẳng phải là dồn mình vào nguy hiểm sao?”

Bùi Khởi Đường lại không hề để ý tươi cười nói: “Cái gì là đáng giá? Trên đời này vốn không có chuyện gì là tuyệt đối an toàn, một khi bước chân vào con đường này thì có thể bị phát hiện bất cứ lúc nào. Đối mặt với trận cuối cùng, nếu muốn thoi thóp ngắc ngoải sẽ chỉ bị dồn ép lùi lại phía sau, chuyện ở Giang Chiết ta còn không làm được thì nói chi đến việc nắm trong tay cục diện triều đình?”

Cố Lang Hoa đã đánh cược tất cả mọi thứ
của nàng, hắn cũng theo nàng cược một ván. Đó mới là đồng tâm đồng đức hắn nói. Cho dù có một ngày nàng tính sai rồi, có lâm vào cảnh không còn đường để lùi, hắn cũng sẽ làm đường lui cho nàng.

Hắn ở Giang Chiết bao năm nay học được một chuyện, chỉ có không phụ nhau mới có thể cùng nhau tiến về phía trước. Những nguyên lão nòng cốt của hắn đã để lại những đạo lý này.

Sắp xếp xong xuôi tất cả, Bùi Khởi Đường lập tức có tinh thần, kéo Đông Nguyên tiên sinh nói chuyện, “Thái hậu có ý muốn rút lui nhưng Thái hậu cũng cần phải rút lui được.” Mười lăm tuổi nhập cung, ở bên cạnh Tiên Hoàng bao năm, chứng kiến triều cục thăng trầm biến đổi, chẳng trách Thái hậu muốn tận mắt chứng kiến Thái tử kế vị như vậy.

Đông Nguyên tiên sinh vẫn chưa hoàn hồn lại sau cơn kinh hãi vừa nãy, “Công tử, người thực sự muốn đối đầu với Thẩm Xương Cát sao?”

Bùi Khởi Đường nheo mắt lại, “Chỉ cần đảm bảo tuyệt đối cẩn thận, nhưng… cũng phải cho hắn một bài học.”

Trương Đồng hào hứng đi tới, vẻ mặt kích động, “Công tử, cuối cùng người cũng chịu gọi ta tới, hôm nay ta ngồi cả ngày ở nha môn đến mức mông sắp mọc ra củ ấu rồi. Ta đang nghĩ công tử không thể nào nhìn Hoàng Thành Ti làm loạn khắp nơi ở Giang Chiết được.”

“Khi nào động thủ? Các huynh đệ chúng ta đều đang đợi, lần này nhất định chúng ta phải gây náo loạn một phen,” Trương Đồng nói đến đây liền ngừng một chút, “Trước đây chúng ta bắt được mấy người Tây Hạ, đã nuôi chúng lâu như vậy rồi, bây giờ cũng đã đến lúc dùng đến.”

Bùi Khởi Đường ra lệnh cho Trương Đồng mở bản đồ đại lao giam Xu Minh ra, “Khi Thẩm Xương Cát cho người rời đi chính là thời điểm chúng ta ra tay.”

Hoàng Thành Ti mất đi Xu Minh, Thẩm Xương Cát phục mệnh Hoàng đế như thế nào?

Nhưng đáng thương cho Lang Hoa phải chịu đựng mấy ngày.

Cũng không biết lúc này nàng đang làm gì, nàng không những phải sắp xếp mọi việc mà còn cần an ủi mọi người trong Cố gia, bao nhiêu gánh nặng đều dồn lên đôi vai nhỏ bé của nàng.

Nếu hắn có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh giúp đỡ Cố gia thì tốt biết bao, hắn sẽ đứng bên cạnh nàng, làm chỗ dựa cho nàng.

Bùi Khởi Đường không khỏi ngẩn người, hắn đang nghĩ gì vậy chứ?

...

Cố lão thái thái tay chân lạnh lẽo, Cố tứ thái thái dường như sắp ngất đến nơi.

“Tri phủ Thọ Châu đã nói ngày mai sau khi lên công đường sẽ định tội Tứ lão gia, nghe nói… phải… thi trọng hình.”

Ngày mai sẽ lên công đường.

Cố tứ thái thái dường như không thở nổi, lão gia lần này thực sự thập tử nhất sinh rồi.

“Đại tiểu thư.” Tiêu Ấp không biết phải làm sao mới được, “Hay là chúng ta nghĩ cách khác xem sao.”

Còn có thể nghĩ cách gì chứ, những người cần tìm đều đã tìm cả rồi, cần bỏ bạc cũng đã bỏ rồi, bây giờ còn không gặp được người, chỉ nhận được tin tức bị định tội.

Cố tứ thái thái đập tay xuống bàn, “Rõ ràng chúng đang muốn dồn chúng ta vào đường chết.”

“Phải làm sao đây?” Cố tứ thái thái nhìn Lang Hoa, “Hay là ta đi cầu xin Thẩm đại nhân.”

Lang Hoa nhìn Cố tứ thái thái, “Tứ thẩm định cầu xin như thế nào? Nói như thế nào? Thẩm định lấy gì để cầu xin?”

Trong đầu Cố tứ thái thái hoàn toàn mờ mịt.

“Chúng ta không cầu xin nữa.” Lang Hoa đứng dậy, dặn dò Tiêu Ấp, “Cố gia chúng ta sẽ không cúi đầu như vậy.”

Lang Hoa vừa dứt lời.

Tiêu ma ma nhanh chóng bước vào, “Đại tiểu thư, không xong rồi, Tứ lão gia hôm nay đã bị đưa lên công đường, triều đình đã cho người dán bố cáo, nói là… nói là…”

Cố tứ thái thái mở to mắt nhìn, “Nói cái gì?”

Tiêu ma ma mãi sau mới nói: “Trên bố cáo nói… ngày mai sẽ xử trảm…”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện