Cố tứ thái thái nhìn Lang Hoa ngẩn người, vẫn không hề nhúc nhích, thậm chí nàng còn không dám hít thở. Bà sợ chỉ cần khẽ động một chút thôi sẽ lại có cơn ác mộng đáng sợ hơn nữa kéo đến.
Làm sao đây, phải làm sao đây? Dường như bỗng chốc trong đầu bà chỉ còn lại mấy chữ này.
Lang Hoa kéo Cố tứ thái thái ngồi xuống, cẩn thận dìu bà ngồi lên giường, sau đó đắp tấm chăn mỏng cho bà. Cố tứ thái thái vẫn sống chết siết chặt lấy tay không hề hé răng, sau đó nhắm mắt lại.
Cố lão thái thái dặn dò người làm: “Mau bưng bát nước nóng đến cho thái thái.” Nói xong ngừng lại một chút, “Mang cả Chu Sa An Thần Hoàn đến đây nữa.”
Căn phòng nhỏ bỗng chốc náo loạn hẳn lên.
Lang Hoa nhìn theo người làm đang ra ra vào vào.
Cố lão thái thái chỉ thấp giọng an ủi Cố tứ thái thái. Cố tứ thái thái vừa rơi lệ vừa gật đầu nhưng không ai dám gọi bà qua nói thêm điều gì nữa.
Mọi người ai nấy đều tự chịu đựng nỗi đau khổ của riêng mình, không ai muốn tạo thêm gánh nặng cho ai nữa.
Giờ khắc này nàng mới thực sự cảm nhận được gánh nặng trên vai mình lớn đến mức nào.
...
Thẩm Xương Cát đợi Cố Lang Hoa tìm đến cầu xin hắn ta. Theo tính toán của hắn Cố Lang Hoa đáng ra phải đến đây từ một canh giờ trước nhưng thời gian trôi đi bao lâu bên ngoài vẫn không hề có động tĩnh gì.
Lẽ nào Cố Lang Hoa thật sự không quan tâm đến sự sống chết của Cố tứ lão gia nữa rồi?
Khi hắn gặp Cố đại tiểu thư trên sông Tiền Đường đã phát hiện ra rằng, tuy nàng tuổi còn nhỏ nhưng toàn thân dường như có một luồng sức mạnh vô cùng ngang tàng bất khuất.
“Đại nhân.”
Thuộc hạ tiến lên đánh thức Thẩm Xương Cát.
Thẩm Xương Cát mở mắt thấy trời đã sáng, hắn lại nằm trên giường ngủ mất, một đêm không mộng mị.
“Cố gia bên đó có động tĩnh rồi.”
Thẩm Xương Cát nhíu mày, trên mặt hiện lên một tia cười lạnh, quả nhiên là đã có động tĩnh.
Thuộc hạ bưng một tách trà ấm lên cho Thẩm Xương Cát, sau đó bẩm báo, “Cố gia sáng sớm đã đi mua vải trắng và hương nến, khiêng quan tài, viết đơn kiện kêu oan gửi đến Bùi gia, xem ra là muốn thẩm oan cho Cố tứ lão gia.”
Nếu cáo trạng kêu oan không cứu được Cố tứ lão gia thì những thứ đó chính là để chuẩn bị cho Cố tứ lão gia. Người bị xử trảm chết sẽ rất khó coi nên rất nhiều người đều chọn dùng vải trắng bọc thi thể, sau đó tìm người tới lấy đầu ráp lại với thân, tiếp đến mới tiến hành hạ táng. Rõ ràng là Cố gia đã chuẩn bị cho khả năng xấu nhất có thể xảy ra.
Cố gia cuối cùng cũng lâm vào đường cùng nhưng Cố Lang Hoa vẫn không hề đến cầu xin hắn, thà rằng tiếp nhận tin dữ này.
Thẩm Xương Cát cuối cùng cũng không kiềm chế được đứng dậy, “Đưa người đến Cố gia, lục soát vũ khí của Tây Hạ trong kho hàng Cố gia. Ta nghi ngờ Cố gia mượn cớ mua bán dược liệu để cấu kết với người Tây Hạ.”
Tội danh của Cố Thế Ninh đã được chứng thực, hắn tra soát Cố gia ngay cả Bùi Tư Thông cũng không ngăn cản được.
Người của Hoàng Thành Ti chạy thẳng đến trạch viện Cố gia, như một cơn gió bao vây toàn bộ Cố gia, Thẩm Xương Cát vẫy tay, thủ hạ lập tức tản ra bốn phía, không bao lâu sau đã đuổi tất cả mọi người vào trong tiểu viện.
Thẩm Xương Cát nhìn Cố Lang Hoa.
Sắc mặt Cố Lang Hoa có chút tiều tụy nhưng vẫn đứng thẳng ở chỗ cũ. Gương mặt yên tĩnh như đóa hoa điêu khắc bằng đá mãi mãi không đổi, ánh mắt lạnh buốt đang nhìn thẳng vào hắn, thanh âm vẫn trong trẻo như cũ, “Thẩm đại nhân, Cố gia chúng ta đã phạm phải tội gì mà lại khiến đại nhân đem người tới đây tịch thu tài sản?”
Thẩm Xương Cát cười lạnh nói: “Ta nghĩ Cố đại tiểu thư rõ hơn ai hết chứ.” Nói xong hắn vẫy vẫy tay.
Người của Hoàng Thành Ti lập tức xông vào trong phòng, tất cả thư tín, sổ sách, tất cả giấy tờ có chữ đều bị thu vào trong rương, sau đó tìm kiếm xung quanh, thậm chí ngay cả bình hoa cũng bị ném xuống đất vỡ tan rồi xem xét cẩn thận xem bên trong có giấu thứ gì không.
Người làm chưa từng trải qua những chuyện như vậy nên đều bị dọa cho sợ hãi run rẩy.
Cố tam lão gia muốn tiến lên nói lý nhưng đã bị Cố tam thái thái kéo chặt lại.
Thẩm Xương Cát vô cùng hài lòng nhìn một lượt tất cả, hắn lãnh đạm nói: “Cố lão thái thái, có đôi khi những chuyện nên nói, thì phải nói ra, nếu không chỉ một lát nữa thôi, chỉ e các người không còn cơ hội nói chuyện nữa rồi.”
Cố tam thái thái sắc mặt tái xanh không nhịn được tiến lên, kéo lấy tay Cố lão thái thái, “Mẫu thân, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Người… Người mau nói cho Thẩm đại nhân biết đi.”
Cố lão thái thái nhíu mày, giận dữ nhìn Cố tam thái thái, “Cố gia chúng ta không có điều gì giấu giếm cả, chúng ta cũng không làm gì hết.”
Cố tam thái thái lập tức nắm lấy tay Cố tứ thái thái, “Rốt cuộc là có chuyện gì chứ?” Nói xong nhìn Thẩm Xương Cát, “Thẩm đại nhân, họ tuy cùng một tộc với chúng ta nhưng khác chi, chuyện của Cố Thế Ninh chúng ta không biết gì hết.”
Cố tam thái thái cầu khẩn, “Thẩm đại nhân, xin ngài tha cho chúng ta.”
Thẩm Xương Cát biết rằng, nhất định hắn sẽ có thu hoạch. Hắn rất kiên nhẫn, hắn sẽ từ từ chờ đợi, đợi đến thời gian Cố tứ lão gia bị hành hình. Người Cố gia sẽ giống như Cố tam thái thái bây giờ, từng người từng người đứng trước mặt hắn hoảng sợ cầu xin.
Cố tứ thái thái không đứng vững được ngồi liệt ở đó.
Cố Lang Hoa thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời, dường như đang muốn xác nhận thời gian.
Đợi đến khi mặt trời sắp lên đến
đỉnh đầu, trên mặt Cố Lang Hoa hiện lên nụ cười mỉa mai.
“Đại nhân.” Tên thuộc hạ nói, chuyển một tờ giấy đến trước mặt Thẩm Xương Cát, “Đây là văn thư thông hàng đường thủy của Cố gia.”
Văn thư thông hàng đường thủy?
Thẩm Xương Cát trong lòng trầm xuống, đôi mắt nghiêm nghị nhìn Cố Lang Hoa, “Các ngươi muốn vận chuyển thứ gì?”
Lang Hoa khẽ cười, “Đại nhân không biết sao? Ta cứ tưởng đại nhân đều biết hết rồi chứ?” Thanh âm nghe giống như đang cười nhạo hắn.
Lời nói này có ý ám chỉ đã quá rõ ràng.
Lang Hoa nhẫn nại giải thích, “Tất nhiên là dược liệu rồi, dược liệu của Giang Chiết sơn chi, tang diệp, hàng cúc hoa vận chuyển đến cửa hàng thuốc ở kinh thành đều cung không đủ cầu, còn vì tại sao lại dùng đường thủy, tất nhiên là vì đi đường thủy càng nhanh hơn đường bộ rồi. Đại nhân nói xong mấy lời này có lẽ thuyền cũng đã rời Hàng Châu đến Tô Châu rồi.”
Thẩm Xương Cát trầm xuống, tại sao hắn lại quên mất điểm này, Sát Tử có rất nhiều người giỏi bơi lộ, cũng giống như oa nhân của Hoàng Thành Ti. Tiền triều gọi họ là Thủy Xích Hầu, chỉ cần vào nước, ai cũng không thể tìm được họ, huống hồ còn có thuyền của Cố gia tiếp ứng, đơn giản là muốn đi đâu thì đi.
Thẩm Xương Cát cắn răng dặn dò, “Điều động thuyền của quan phủ, lập tức đuổi theo cho ta,” Nói xong liền cười lạnh, “Bây giờ ngươi đã vội đắc ý dường như là hơi sớm rồi đó.”
Cố Lang Hoa rủ mắt xuống, “Ta có gì để đắc ý chứ, đắc tội với Thẩm đại nhân, bất cứ lúc nào đều có thể bị xử trảm cả nhà. Người chết rồi thì còn cần thuyền dược liệu đó làm gì chứ.”
Cô nương nhỏ mười tuổi xem ra không hề đơn giản như vậy, dường như đã thực sự bị ép vào con đường tuyệt vọng.
Cố gia sắp bị diệt vong rồi.
Trong mắt Thẩm Xương Cát phát ra tia sát khí. Đêm đó trên sông Tiền Đường, hắn còn cho rằng Cố gia chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi không đáng để hắn dùng sự tín nhiệm của Hoàng thượng để mạo hiểm. Nếu sớm biết có ngày hôm nay, hắn đã không tiếc mọi cái giá phải trả giết chết Cố Lang Hoa, có vậy Cố Lang Hoa sẽ không làm hỏng đại sự của hắn như ngày hôm nay.
Nhưng ai có thể ngờ tới được chứ? Chẳng qua chỉ là một đứa trẻ mới mười tuổi.
“Bắt tất cả người nhà Cố gia dẫn đi.”
Thẩm Xương Cát vừa hạ lệnh, một thanh âm từ đằng sau hắn vang lên, “Các ngươi muốn làm gì? Đang yên đang lành dám xông vào Cố gia sao?”
Bùi Tư Thông và Mẫn Hoài bước vào Cố gia.
Thẩm Xương Cát chầm chậm rút yêu bài của Hoàng Thành Ti ra, “Hoàng Thành Ti phụng lệnh phá án, hai vị đại nhân xin chớ ngăn cản, nếu công việc xảy ra sơ suất gì ta không biết ăn nói thế nào với Hoàng thượng, hai vị đại nhân cũng phải chịu trách nhiệm đó.”
Quan viên địa phương dù sao cũng không thể động thủ với Hoàng Thành Ti thân tín của Hoàng thượng được.
Mẫn Hoài nhíu mày, “Dẫn mấy chục người già trẻ trên dưới đủ cả, nếu không nói cho rõ ràng thì sao được chứ?”
“Chuyện liên quan đến triều đình.” Ánh mắt Thẩm Xương Cát nham hiểm, “Cho dù có trách tội Hoàng Thành Ti cũng sẽ tự chịu.”
Hoàng Thành Ti lập tức tiến lên bắt người, sai dịch trong nha môn liền ngăn cản, khung cảnh bắt đầu trở nên vô cùng khẩn trương không thể áp chế.
Thẩm Xương Cát hừ lạnh một tiếng, uy phong lẫm liệt đứng giữa sân, “Mẫn đại nhân, ngăn cản Hoàng Thành Ti phá án, ngươi có biết là tội gì không?”
Đương nhiên Mẫn Hoài biết rõ, có thể hắn sẽ vì chuyện này mà bị triệu hồi về kinh điều tra, nhưng hắn không thể trơ mắt đứng nhìn già trẻ Cố gia bị Hoàng Thành Ti bắt đi.
“Là tội gì?”
Một giọng nữ chậm rãi truyền tới.
Một vị phu nhân đi đế giày vải bồi màu hồng cánh sen, đầu đội mũ vải đen bị người vây quanh đang chầm chậm tiến vào.
Nhìn thấy Hoàng Thành Ti và sai dịch đứng đầy trong sân, ma ma Quản sự bên cạnh vị phu nhân đó kinh ngạc, “Đây chẳng phải là Cố gia mở Bách Thảo Lư sao? Chúng ta không đi nhầm nhà đó chứ!”
Vị phu nhân ấy nhìn Thẩm Xương Cát, “Thẩm đại nhân, sao ngài cũng ở đây vậy?”
Thanh âm này, khiến Thẩm Xương Cát cơ hồ nghĩ ngay đến một người, hắn còn chưa kịp tiến lên xác nhận thì ánh mắt đã dừng lại trên người bên cạnh vị phu nhân đó.
Trước mắt như có một luồng điện xẹt qua, Thẩm Xương Cát đứng đờ người ra tại đó, ngay sau đó huyết dịch toàn thân bỗng chốc như dâng hết lên trên đôi mắt, khiến cả người hắn trở nên hung ác, dữ tợn.
Đứng bên cạnh vị phu nhân đó chính là nam nhân chỉ có một cái tai.
....