Thẩm Xương Cát hận không thể bắt ngay người này lại.
Đi mòn gót giầy tìm kiếm khắp nơi không thấy, cứ ngỡ lãng phí công sức, người hắn đã tìm kiếm ở Cố gia bao lâu nay giờ đây lại xuất hiện ngay trước mặt hắn.
Người đó ngang nhiên đứng đó, trên mặt không hề có chút sợ hãi hay hoang mang.
Thẩm Xương Cát bỗng nhiên thấy vô cùng phẫn nộ.
Con người này đáng lẽ ra phải run rẩy trốn trong một góc nào đó ở Cố gia, cuối cùng vẫn không trốn khỏi được sự truy bắt của Hoàng Thành Ti mới đúng, chứ không phải tươi cười đứng đó, tiêu diêu tự tại lộ diện trước mặt người khác.
Mẫn Hoài và Bùi Tư Thông hiển nhiên không nhìn ra được thân phận của vị phu nhân này, đang định hỏi, ma ma Quản sự đã nhanh nhẹn đưa ra thiệp nhà mình.
Đó là thiệp của Trang Vương phủ.
Trang Vương gia là đệ đệ nhỏ tuổi nhất của tiên đế. Khi Cao tổ làm đại sự, Trang Vương gia mới có năm tuổi, sau khi Tiên Hoàng kế vị liền giữ tiểu đệ đệ này ở lại trong cung, hàng ngày sớm chiều đều ở chung với nhau. Tuy trên danh nghĩa là huynh đệ nhưng tình cảm lại giống như cha con, trước khi tiên đế băng hà đã dặn dò Trang Vương tận tâm phò tá tân Hoàng đế, còn có người đồn rằng đêm đó tiên đế còn truyền lại cho Trang Vương một khẩu dụ, còn trên khẩu dụ viết gì thì không ai biết được.
Trang Vương học thức uyên thâm, đối với mọi người khiêm tốn quân tử ôn hòa lễ độ, trong lòng còn ghi nhớ ân tình của tiên đế, khi Hoàng thượng vừa mới kế thừa hoàng vị, đem hết toàn lực giúp đỡ Hoàng thượng ổn định triều cục.
Sau khi Hoàng thượng đăng cơ, Trang Vương công thành thoái lui, làm một vương gia nhàn tản, xa rời triều đình. Cho đến khi Huệ Vương, Khánh Vương liên tiếp bị giết, Trang Vương mới dâng tấu sớ, mong Hoàng thượng niệm tình thủ túc, không đại khai sát giới nữa. Nhưng những năm gần đây triều đình vẫn đi khắp nơi truy bắt dư đảng Khánh Vương, Trang Vương dần đứng về phe Thái hậu, không những xin nữ quan bên cạnh Thái hậu làm trắc phi, Trang Vương trắc phi còn thường xuyên ra vào Từ Ninh cung thỉnh an Thái hậu.
Nay người của Trang Vương phủ đã tới nơi này, đây là một tín hiệu, cho thấy Thái hậu đã nhúng tay vào chuyện này.
Thẩm Xương Cát không phải tên ngốc, hắn lập tức nghĩ đến những chuyện này, nên cho dù hắn có cáu giận cũng chỉ có thể nắm chặt tay mình. Nếu người hắn muốn tìm đang ở trong Trang Vương phủ, chuyện Cố gia bên này chỉ đành tốn công vô ích, gây ra chuyện lớn như vậy nhưng cuối cùng không thu được kết quả gì, Mẫn Hoài tùy tiện dâng một bản tấn chương đều có thể khiến Hoàng thượng bất mãn với hắn.
Tại sao lại như vậy?
Hắn dốc hết toàn lực để có được một thứ, cuối cùng lại phát hiện thứ nắm được chỉ là trống rỗng, trong đầu hắn là sự không cam lòng và phẫn hận vô cùng tận.
Liệu có phải là do Cố gia và Trang Vương liên thủ tạo nên cục diện này?
Hoặc Cố gia đã sớm là người của Thái hậu và Trang Vương rồi.
Thẩm Xương Cát càng nghĩ càng thấy không đúng, lẽ nào ngay từ đầu hắn đã rơi vào bẫy của Thái hậu rồi sao?
Không có khả năng đó, nếu Thái hậu đã sớm nhúng tay vào thì hắn không thể không hề biết gì được.
Vậy chuyện gì đã xảy ra?
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra chứ?
Trang Vương trắc phi đã đi đến trước mặt Lang Hoa, cẩn thận nhìn kỹ đám người Cố gia, “Vị nào là Cố đại tiểu thư?”
Lang Hoa vội vàng tiến lên hành lễ.
“Đứa trẻ thật xinh đẹp.” Trang Vương trắc phi tỉ mỉ nhìn Lang Hoa rồi cười nói, “Nghe nói Bách Thảo Lư do nhà ngươi mở có thể diệu thủ hồi xuân, dưới quyền ngươi có một vị lang trung họ Hồ, càng giỏi tuyệt kỹ ghép tay nối ngón hơn, có đúng vậy không?”
Lang Hoa lắc đầu, “Đó chỉ là lời đồn phóng đại trong dân gian thôi.”
Trang Vương trắc phi thất vọng thở dài, “Vậy thì ta tới đây chẳng phải uổng công rồi sao?”
Lang Hoa lại nói: “Tuy là lời nói đồn phóng đại, nhưng chúng ta cũng chưa chắc đã không có y thuật như vậy, ghép tay nối ngón không hề dễ dàng. Những thương binh từ chiến trường trở về, rất nhiều người bị mổ bụng rách ruột nhưng Hồ tiên sinh nhà chúng ta cũng vẫn có thể cứu sống họ.”
Nghe vậy, ngay cả ma ma Quản sự đứng bên cạnh cũng dùng tấm thiệp che miệng, Trang Vương trắc phi lại cười nói, “Ngươi quả thật thú vị.” Nói xong vẫy vẫy tay với người bên canh, “Đây là một vị Quản sự nhà ta, năm ngoài khi giúp ta đi phương bắc làm một
số chuyện đã bị không khí lạnh làm hỏng mất một bên tai, bây giờ trông hắn như vậy đi lại vô cùng bất tiện, các ngươi có cách gì trị khỏi tai cho hắn không?”
Thẩm Xương Cát nhất thời nhíu mày lại.
Hạ nhân của Trang Vương phủ?
Trang Vương trắc phi nói như vậy, cũng đồng nghĩa với việc về danh nghĩa người này thuộc về Trang Vương Phủ, nếu hắn muốn điều tra người này tức là rõ ràng gây khó dễ cho Trang Vương phủ, âm thầm chống đối lại Thái hậu.
Vẻ mặt Lang Hoa cũng không hề có sự khác thường, nàng tiến về phía trước cẩn thận quan sát tai của người đó, “Nếu ngài đi đến hiệu thuốc khác chỉ e họ sẽ ngay lập tức từ chối, nhưng đến với chúng ta, chúng ta bằng lòng giúp ngài nghĩ cách thử xem.”
Trang Vương trắc phi nhìn Quản sự, Quản sự lập tức dâng lên một túi tiền.
Trang Vương trắc phi gật đầu, “Trông ngươi tuổi còn nhỏ, ta lại thích tính cách của ngươi, ngươi cứ yên tâm chữa trị, cho dù chữa hỏng ta cũng không trách tội ngươi.”
Lang Hoa khom người hành lễ, nhưng không nhận túi tiền đó, “Cố gia cảm tạ người đã tín nhiệm, chỉ là... Hôm nay chúng ta... đã không thể tự quyết định… Chỉ e không thể trị bệnh được rồi.” Nói xong ánh mắt dừng lại trên người Thẩm Xương Cát, “Bởi vì vị Thẩm đại nhân này của Hoàng Thành Ti sắp bắt nhốt tất cả người trong Cố gia vào đại lao.”
Ánh mắt Cố Lang Hoa sáng quắc, giống như một đóa hoa đang tùy ý nở rộ, nhan sắc diễm lệ mà rực rõ sáng chói, thiêu đốt Thẩm Xương Cát khiến hắn phải nheo mắt lại, khiến hắn tâm phiền ý loạn, hận không thể lập tức tiến lên bóp cổ Cố Lang Hoa.
Trang Vương trắc phi có chút kinh ngạc, quay mặt lại, “Thẩm đại nhân, bọn họ đã phạm tội gì, tại sao lại bị bắt vào đại lao Hoàng Thành Ti?”
Thẩm Xương Cát không biết phải trả lời như thế nào.
Tất cả mọi chuyện đều đã thoát khỏi tầm khống chế của hắn, thậm chí hắn còn không thể khẳng định người thiếu một bên tai này chính là tên mật thám đã bí mật truyền tin tức cho Lỗ Ngộ.
Trong đầu hắn đang rối như tơ vò, không nghĩ ra được bất kỳ một manh mối nào.
Mẫn Hoài hừ lạnh một tiếng, “Trước đây có lời đồn rằng, Thẩm đại nhân chỉ vì ân oán cá nhân khi xưa giữa hai nhà Thẩm, Cố nên suýt chút nữa ép Cố đại tiểu thư nhảy xuống sông Tiền Đường, ta vốn không tin, hôm nay giờ khắc này đây ta đã được tận mắt chứng kiến rồi.”
Mẫn Hoài nói xong, ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng lại trên người Thẩm Xương Cát.
Thẩm Xương Cát sắc mặt âm trầm.
Hắn đã sắp xếp xong rồi, chỉ cần đám người Mẫn Hoài đưa ra nghi vấn, hắn sẽ lấy chuyện sứ giả tin tức Tây Hạ đổ lên đầu Cố gia, phán cho Cố gia tội danh thông địch.
Nhưng hôm nay… hắn không biết được liệu Cố gia có hợp mưu với Trang Vương hay không. Hắn sợ nếu dùng chuyện này để làm lý do ngược lại còn khiến hắn đâm vào vũng bùn, không thể thanh minh được.
Lẽ nào hôm nay thất bại tại đây rồi sao?
Không, hắn không cam lòng.
Dù sao chuyện cũng đã đến nước này, hoặc là không làm hoặc là làm đến cùng, Thẩm Xương Cát tiến lên mấy bước, giơ tay ra định nắm lấy cánh tay của nam nhân đó.
Một mật thám ở bên ngoài lâu năm và một hạ nhân của Trang Vương phủ nhất định sẽ có rất nhiều điểm khác biệt, chỉ cần tra xét cẩn thận sẽ có thể làm rõ chân tướng.
Tay Thẩm Xương Cát còn chưa hạ xuống, thuộc hạ đã nhanh chóng tiến lên thấp giọng bẩm báo, “Đại nhân, trong nhà lao có động tĩnh, tên người Tây Hạ đó… được cứu đi rồi…”
Thẩm Xương Cát như bị một cây kim nhọn đâm xuyên qua tâm can, lập tức ngẩng đầu, “Ngươi nói cái gì?”
…