Dạo Bước Phồn Hoa

Chuyện dơ bẩn


trước sau

Trong mắt Vân Nương vẫn là một mảnh mờ mịt, nàng che kín ngực, nhìn về phía Vinh Quốc công trên giường.

Bây giờ chỉ có Vinh Quốc công mới có thể nói rõ ràng tất cả những thứ này, là Vinh Quốc công kêu nàng đến cạnh giường, là Vinh Quốc công kêu nàng lại gần một chút, không phải nàng, nàng chưa làm gì cả.

“Quốc công gia, người… nói… câu gì.” Thanh âm của Vân Nương run rẩy.

Vinh Quốc công ngẩng mặt lên, ánh mắt lạnh như hàn băng thấu xương, khiến cho Vân Nương rùng mình, thái độ của ông ta hết sức lạnh lùng, “Triệu thị… không giữ nữ tắc… không tuân luân thường… Hàn gia chúng ta… không chứa được nàng ta…”

Vân Nương mở to hai mắt, lỗ tai bị chấn động “ong ong” lên, nàng ngây ngẩn đứng ở chỗ đó, ngũ quan xinh đẹp đã vặn vẹo, mặt không thể tin nổi.

Làm sao có thể.

Đây tuyệt đối không phải là lời Vinh Quốc công có thể nói ra.

Ai không biết Vinh Quốc công là người ôn hòa nhất trong phủ, Đại phu nhân muốn đánh phạt hạ nhân, Vinh Quốc công cũng sẽ xin tha thứ cho, trước đây Hàn quản sự uống rượu làm lỡ chuyện, dựa theo gia quy phải bị đuổi ra khỏi phủ, là Vinh Quốc công tự mình nhận lỗi với trưởng bối Hàn gia, giữ Hàn quản sự lại, chính là những chuyện nhỏ này, khiến cho nàng từ kính nể trong lòng… thành thích Vinh Quốc công.

Quân tử như ngọc, chính là nói người như vậy.

Vân Nương cảm thấy trái tim mình rất đau, có phải Hàn Chương uy hiếp Vinh Quốc công làm như vậy hay không. Quả nhiên chính là Hàn Chương, cái tên vũ phu đó mới có thể tuyệt tình như vậy, ly hôn với nàng không thành, lại không tiếc phá hủy danh tiết của nàng. Chẳng lẽ hắn sẽ không sợ dính líu đến danh tiếng của Vinh Quốc công sao?

Vẻ mặt của Vân Nương từ kinh ngạc biến thành thống hận.

Vinh Quốc công phu nhân nhìn về phía tộc thẩm bên cạnh, “Tộc thẩm tới thăm Quốc công gia, không nghĩ tới lại gặp… bảo ta phải để mặt mũi ở đâu đây, đều là do ta không quản tốt cái nhà này, mới làm ra chuyện xấu như vậy.”

Tộc thẩm vội nói: “Cái này không trách tỷ được, tỷ cả ngày lo liệu công việc trong phủ, lại phải chăm sóc Quốc công gia, cho dù có một trăm con mắt, cũng không phòng được những kẻ không biết phải trái không hiểu quy củ kia… Khó trách Tướng quân muốn ly hôn với nàng ta… Triệu gia cũng là thư hương môn đệ, tại sao có thể có nữ quyến không biết liêm sỉ như vậy.”

Vinh Quốc công phu nhân không biết nên làm thế nào mới tốt, “Thẩm tử… bây giờ nên xử trí như thế nào? Bộ dạng Quốc công gia bây giờ, nên đối ứng trong ngoài như thế nào, ta…. có lỗi với cả tộc Hàn thị.”

Tộc thẩm nhìn về phía ma ma quản sự bên cạnh, “Kêu mấy bà tử phong bế viện lại, trước đừng nói với Tướng quân, lại đến trong tộc mời thúc công qua đây, mở gian chính tiền viện ra,” Nói rồi dừng một chút, “Không cần mời trưởng bối Triệu gia, chỉ cần cầm thiệp đi mời tông chủ Triệu thị là được rồi.”

Vân Nương lảo đảo lui về phía sau, sống lưng nặng nề đụng vào tường.

Đây là muốn bỏ qua phụ thân mẫu thân mà mở luôn họp tộc sao.

Nàng đã từng thấy chiến trận họp tộc rồi, đến họp tộc nàng cũng đừng hòng phản kháng, chỉ có thể đau thương chờ trong tộc xử trí.

“Quốc công gia,” Vân Nương tuyệt vọng kêu lên, “Người nói cái gì đi chứ.”

“Chuyện cho tới bây giờ ngươi còn muốn liên lụy Quốc công gia,” Hàn phu nhân giận dữ cầm chén trà trên bàn lên đập về phía Vân Nương, “Hàn gia điểm nào có lỗi với ngươi? Nhị đệ ở biên cương nhiều năm như vậy, ngươi từng hỏi qua một lời chưa? Ta chỉ cho là ngươi trẻ người non dạ, hoá ra trong lòng ngươi cất giấu tâm tư xấu xa, trong lòng ngấp nghé Quốc công gia, bây giờ Quốc công gia đã sắp… ngươi còn không chịu buông tha… ngươi rốt cuộc có phải là người hay không.”

Vân Nương lập tức cãi lại, “Muội không có, muội chưa làm gì cả.”

Tộc thẩm cười nhạt, “Chưa làm gì cả? Đây là phòng của Quốc công gia và phu nhân, ngươi tới làm gì? Biết phu nhân không có ở trong phòng tại sao còn dám vào trong? Nếu như thật sự có lời gì thì cứ nói ở cửa cũng được, tại sao phải dựa gần như vậy? Nếu không phải ma ma quản sự cảm thấy cử chỉ của ngươi không thích đáng mới bẩm báo với phu nhân, còn không biết sẽ như thế nào.”

“Ngươi còn muốn trách ai? Quốc công gia à?”

Quốc công gia đã sớm bị bệnh ở trên giường, không thể đứng dậy, ai có thể cưỡng ép Vân Nương làm những chuyện này.

Vân Nương chợt phát hiện mình có trăm miệng cũng không thể bào chữa.

Là nàng đến tìm Quốc công gia, là nàng đi lên trước nghe Quốc công gia nói chuyện, đều là
nàng.

Tộc thẩm nói tiếp: “Tướng quân còn nói muốn ly hôn với ngươi, bảo toàn thể diện cho ngươi, theo ta thấy chuyện này không cần Tướng quân làm nữa, Triệu thị cũng không có con cháu gì cho Hàn gia, không cần để ý đến danh tiếng của hài tử, nên làm thế nào thì cứ làm như thế đi!”

Đang nói chuyện, ma ma quản sự đã dẫn bà tử vào cửa.

Vân Nương không ngừng lắc đầu, bà tử nào có quản những thứ này, tiến lên đè lấy bả vai nàng. Vân Nương liều mạng giãy giụa, nhưng cảm giác được cánh tay của bà tử giống như vòng sắt khảm vào da thịt nàng. Nàng nào có chịu nổi hành hạ như vậy, không khỏi hét lên, “Các ngươi muốn làm gì? Các ngươi làm sao dám vu hãm ta như vậy.”

Bà tử thô lỗ lột đai lưng trên người Vân Nương xuống, nhét vào trong miệng nàng ta, hai người đỡ cánh tay nàng ta lôi xuống. Nước mắt Vân Nương rơi lã chã xuống đất, nhưng đã không có ai quan tâm cái này.

Vân Nương bị đưa ra khỏi phòng.

Nét mặt căng thẳng của tộc thẩm mới buông lỏng xuống, “Phu nhân chuẩn bị xử trí như thế nào? Muội sẽ nói trong tộc một tiếng.”

Bắt được sai lầm lớn như vậy, Hàn gia nói gì Triệu gia đều phải đồng ý.

Vinh Quốc công phu nhân nhìn về phía Vinh Quốc công trên giường.

Vinh Quốc công nói: “Cứ dựa theo Nhị đệ nói, để cho nàng ta đem của hồi môn đi, Triệu gia dù sao cũng phải để ý đến thể diện... Nếu như Triệu gia không nhận thư ly hôn, vậy thì để trưởng bối ra mặt viết phong thư từ hôn là được rồi. Triệu gia không thuận theo, cũng đừng trách chúng ta không khách khí, mất hết mặt mũi... Hàn gia chúng ta cũng không thể... dung thứ nàng ta.”

Tộc thẩm rất kinh ngạc, “Chỉ như vậy? Chẳng phải là thiệt cho Hàn gia sao?” Đặt vào người khác, Vân Nương nhất định là phải bị trực tiếp đưa vào từ đường của Triệu gia, nào có chờ người của Triệu gia đến xử lý, trong tộc Triệu thị nếu như không phục, thì sẽ để cho hai nhà ầm ĩ một trận, nghĩ tới đây ánh mắt bà ta tối sầm lại, có lẽ là bởi vì Quốc công gia chẳng bao lâu sẽ ra đi, không muốn huyên náo quá.

Đợi đến khi tộc thẩm rời đi.

Vinh Quốc công dường như dùng hết chút khí lực cuối cùng, hồi lâu mới chậm rãi nói: “Hoá ra... nàng ta... thật sự... có ý đồ này.”

“Nàng ta lại đi sợ Nhị đệ... chính là vì Nhị đệ chưa bao giờ có tâm tư hại người, trưởng bối mới giao Hàn gia cho ta... Những năm này chuyện xấu xa trong nhà đều là ta làm... nếu bàn về âm hiểm xảo trá, Nhị đệ còn kém xa ta... Đệ ấy che đậy cho Vân Nương lâu như vậy... chúng ta cũng không biết, còn mong đợi con trai nối dõi của đệ ấy...”

Vinh Quốc công phu nhân nắm tay Vinh Quốc công, “Quốc công gia đừng nói như vậy, lúc này cũng chỉ có Quốc công gia mới có thể chống đỡ cái nhà này thôi.”

Vinh Quốc công cười nhạt không nói.

Ở trong một nhà, người tàn nhẫn nhất chính là người chống đỡ gia đình.

Vân Nương lại không hiểu được đạo lý này, còn muốn tố khổ với ông ta.

Nàng ta đối với Nhị đệ như vậy, còn vọng tưởng ông ta sẽ bảo vệ nàng ta?

“Bây giờ ta yên tâm rồi, có lẽ đây là chuyện dơ bẩn cuối cùng ta làm vì Hàn gia, vì Nhị đệ.” Vinh Quốc công khép ánh mắt lại, thả lỏng khuôn mặt, dường như chiếu một tầng ánh sáng nhu hoà.

Đặt xuống gánh nặng trên vai, cuối cùng ông ta đã có thể hài lòng mà đi rồi.

“Đón Lang Hoa qua đây đi,” Vinh Quốc công nói, “Ta vẫn còn mấy lời muốn nói với nó.”

Vinh Quốc công phu nhân nhẹ giọng nói: “Quốc công gia, Lang Hoa đã tới rồi, đang đợi ở hậu viện.”

Đứa nhỏ này luôn khiến người ta bớt lo như vậy.

Trên mặt Vinh Quốc công lộ ra nụ cười.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện